Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3657: Thêm hà vào cảnh (273)



Gương mặt dữ tợn của Hữu Hữu không ngừng phóng lớn trước mặt cậu, phóng lớn, phóng lớn…


Trong đôi mắt một màu đỏ tươi, giống như nhuộm sáng lên đôi mắt của em ấy.


Thân thể Tiểu Dịch Thần dần dần mềm nhũn xụi lơ ngã xuống đất, đã không còn đếm được cậu rốt cục đã bị đâm bao nhiêu dao, Hữu Hữu ra tay cũng không tấn công vào bộ phận quan trọng của cậu. 


Cậu chỉ biết là Hữu Hữu là em trai của cậu!


Mặc dù thằng bé không nhận cậu, còn làm tổn thương cậu, dồn cậu vào chỗ chết thì cậu cũng sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương Hữu Hữu!


“Hữu Hữu…” 


Tiểu Dịch Thần nghẹn ngào nói: “Là anh đây, em nhìn thử… Mở to hai mắt nhìn rõ ràng thử… Được không… Hữu Hữu, là anh… Mộ Dịch Thần…”


Hữu Hữu đâm một nhát cuối cùng, lạnh lùng cười, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi biết anh là Mộ Dịch Thần.”


Mộ Dịch Thần giật mình ngẩn ra. 


“Anh cho rằng tôi mất trí nhớ sao? Nực cười. Tôi chỉ là lợi dụng anh, đuổi anh đi cách xa mẹ thôi! Bây giờ, tôi mới là người ở bên cạnh mẹ, mà anh thì chết không có chỗ chôn ngay tại nơi này đi!”


Cả người Mộ Dịch Thần lập tức cứng ngắc.


Cậu liều mạng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: “Không phải… Không phải như thế…” 


Lời còn chưa dứt, Mộ Dịch Thần lại mơ hồ nghe được tiếng giày cao gót lộp cộp cách đó không xa.


Gót giày cao gót cao cao va chạm với mặt đất, phát ra âm thanh cực kỳ êm tai. Ở trong hoàn cảnh như thế này thì âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy quả thật có chút dọa người.


Mộ Dịch Thần nhìn qua nơi phát ra tiếng động, thì trông thấy một vạt váy trắng như tuyết. Một người phụ nữ, xuyên qua bóng tối chậm rãi đi về phía cậu. 


“Mẹ…”


Tiểu Dịch Thần sững sờ nhìn về phía phát ra âm thanh nhẹ nhàng kia, khó khăn nhếch khóe miệng: “Mẹ…”


Cùng với tiếng bước chân tới gần, thân ảnh cao gầy của Vân Thi Thi chậm rãi hiện lên trong đôi mắt của cậu. 


“Mẹ…”


Tiểu Dịch Thần kích động ngồi thẳng dậy, cậu căn bản không thể đừng dậy nổi, bị thương nặng như vậy, chỉ ngồi dậy thôi đã tốn hết sức lực của cậu rồi.


Vân Thi Thi đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, ánh mắt dịu dàng lộ ra sự thương tiếc dừng trên mặt cậu, nhẹ nhàng xoa hai má của cậu. 


“Đau không?”


Cô ấy dịu dàng hỏi, mang theo một chút an ủi thương tiếc.


Tiểu Dịch Thần cười, lập tức trả lời: “Không đau…” 


“Không đau?”


Ánh mắt Vân Thi Thi dừng lại ở vết thương trên người cậu, bàn tay trắng nõn thon thả nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương, thình lình bóp mạnh, còn ấn lên đó, ngay lập tức máu chảy ra ào ạt.


“Tê…” 


Tiểu Dịch Thần đau đến nỗi cong cả người lại, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người.


“Làm con đau sao?”


Vân Thi Thi cười cười hối lỗi, lập tức nhẹ nhàng ôm cậu, trấn an nói: “Tiểu Dịch Thần, không đau, ngoan! Lập tức sẽ không còn đau nữa.” 


Tiểu Dịch Thần yếu ớt nở nụ cười: “Mẹ, không sao đâu, con không đau…”


“Nhưng mà, con chảy máu nhiều như vậy…”


Vân Thi Thi càng thêm ôm chặt lấy cậu, dùng ngữ khí đau lòng nói: “Tiểu Dịch Thần, không đau, lập tức liền…” 



“Cho con được giải thoát…”


Vừa dứt lời, Tiểu Dịch Thần lại cảm thấy được một cơn đau đớn hung hăng đâm vào trái tim của cậu. 


Nơi yếu hại của cậu.


Lúc trước mặc kệ là Nguyệt Dao hay là Hữu Hữu, dù là thủ đoạn nào thì cũng không có dùng một dao đâm vào chỗ yếu hại của cậu.


Chỉ có Vân Thi Thi cầm con dao trong tay, hung hăng đâm thẳng vào ngực của cậu. 


Tuy vậy, với cậu mà nói, bây giờ dù có đau đớn thế nào thì cậu cũng không còn cảm nhận được nữa.


Trên mặt Tiểu Dịch Thần không có sự kinh ngạc, nhưng mà cậu ngẩng đầu lên trông thấy khuôn mặt Vân Thi Thi chỉ có sự lạnh lùng băng giá thì rốt cục khó nén được cảm xúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.