Cô thản nhiên nói: “Từ nhỏ tôi chính là cỗ máy giết người. Sinh mệnh của tôi chưa bao giờ nằm trong tay chính mình. Cho nên tôi không có ý nguyện của riêng mình.”
Tiểu Dịch Thần vội vàng hỏi tiếp: “Như thế là thế nào? Cô có giấc mộng hay không? Cô có từng nghĩ tới nhân sinh của mình có thể sẽ là như thế nào hay không?”
“Nhân sinh của tôi?”
“Sau khi cô lớn lên, trưởng thành thì cũng giống như mẹ của tôi, có một công việc vừa lòng, có lẽ có thể có một người nam nhân thương yêu mình, cùng cậu sinh con đẻ cái. Còn nhiều chuyện nữa, cô chưa từng suy nghĩ tới hay sao?”
Lisa nghe xong, ánh mắt không khỏi thất thần.
Cô thật tâm lắc lắc đầu, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt. “Không nghĩ tới.”
Cô cũng từng tưởng tượng về tương lai của chính mình.
Có lẽ sẽ chết vì bảo hộ chủ nhân của mình.
Cũng có lẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà giết vô số địch nhân.
Cô cũng từng nghĩ tới một ngày nào đó, nếu rời khỏi Cự Phong thì sẽ như thế nào?
Nhưng cô không thể nghĩ ra sau khi rời khỏi Cự Phong, vận mệnh của cô sẽ đi về đâu.
Từ khi cô hiểu chuyện thì đã trở thành một cỗ máy giết người. Đối với cô mà nói, mạng người cũng chỉ là một đám con số lạnh lẽo, không hề có một chút hơi ấm nào.
Cô vốn cảm thấy chết lặng, thậm chí còn cho rằng nhân sinh chỉ có một vấn đề mà thôi.
Giết và bị giết.
Sống và chết.
Tất cả chỉ ở một ý niệm, nghĩ sai là hỏng hết.
Có lẽ cuộc đời của cô chỉ tồn tại trong nháy mắt, im lặng mà tồn tại.
Tiểu Dịch Thần căm giận, bất bình nói: “Nhân sinh có thể trở nên rất tốt đẹp! Lisa, cô nên rời bỏ Cự Phong đi! Ở lại Mộ gia, ở cùng một chỗ với chúng tôi, được không?”
Lisa lâm vào do dự. Trong lúc cô đang trầm tư bỗng nhiên nghe được có chút động tĩnh khác thường ngoài cửa. Lập tức cô chú tâm lại, đặt tay lên vai của cậu, nói: “Hiện tại không phải là thời điểm nói những chuyện đó. Nhanh chạy khỏi nơi đây đã!”
“Được.”
Tiểu Dịch Thần cũng lập tức đứng lên.
Tuy nhiên cậu đã quyết định trong lòng rằng mặc kệ như thế nào, cậu cũng nhất định sẽ không để Lisa trở lại Cự Phong!
Tiểu Dịch Thần vừa định đi ra cửa thì bỗng nhiên Lisa quay đầu lại, kêu lên: “Từ từ! Đừng vội đi ra ngoài!”
“Làm sao vậy?”
“Lại đây!”
Lisa đi đến một cái cửa ngầm, cô vươn tay ấn lên tường một cái. Chợt nghe thanh âm chuyển động của máy móc vang lên, có lẽ là tiếng va chạm của các bánh răng.
Ngay sau đó bức tường nhẵn nhụi trước mặt đột nhiên lõm vào một mảng lớn. Rồi một cái kệ trưng bày vũ khí từ dưới đất từ từ dâng lên, bên trên là vũ khí thuần một màu đen gồm nhiều loại, có súng tự động, có súng ngắm, có lựu đạn, các loại đạn và một số vũ khí cận thân.
Lisa đi đến trước kệ đựng vũ khí, mặt không đổi sắc mặc vào một bộ đồ phòng ngự, giắt Desert Eagle vào thắt lưng.
Tiểu Dịch Thần cũng đã đi tới, tiện tay cầm lấy một cái mã tấu Nê-pan, lại cầm theo một băng đạn giắt ở sau lưng, rồi cầm theo một khẩu súng lục, ôm một khẩu M4A1. Chợt thấy Lisa đeo một khẩu AK47 ở trên vai.
Quả thật rất dũng mãnh!
Sức giật của AK47 rất mạnh.
Cậu vẫn chưa thể tin được dáng người gầy yếu như Lisa có thể khống chế được sức giật của súng ống.
Lisa cảm giác được Tiểu Dịch Thần đang nhìn lén mình, cô lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì?”
“Cô… Cô nhất định phải dùng loại súng mạnh mẽ như vậy sao?”
Lisa không để ý tới cậu, cô tiếp tục cầm mấy cái lựu đạn tiếp tục giắt ở thắt lưng.
Cô hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu.
“Không cần áo chống đạn sao?”
“Không cần!”
Lisa giải thích: “Áo chống đạn trước mặt những vũ khí này căn bản không có tác dụng gì. Ngược lại trở thành trói buộc.”