Tần Chu đẩy cửa ra đi vào, vừa rồi anh ta đứng ở ngoài gõ cửa hồi lâu nhưng không có tiếng đáp lại, vì lo cho cô nên đánh liều bước vào phòng.
Bây giờ ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối.
Gió đêm phe phẩy vào cửa sổ, rèm cửa bay phấp phơ.
Anh ta lập tức đi tới, đóng cửa sổ lại.
Chút động tĩnh nho nhỏ khiến người đang nằm mơ trên giường chợt tỉnh giấc.
Vân Thi Thi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy trần nhà, ngay sau đó khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của Tần Chu rơi vào mắt.
"Em tỉnh rồi sao?"
Vân Thi Thi cảm thấy đầu có chút đau âm ỉ, mơ mơ hồ hồ thiếp đi, trong giấc ngủ lại liên tục gặp ác mộng, đã thức giấc mấy lần. Cô chậm rãi ngồi dậy, Tần Chu lập tức cầm một tấm đệm đi đến kê phía sau cô.
Lúc xoa bả vai cô, đầu ngón tay bị da thịt nóng hổi của cô làm cho giật mình. Anh ta hơi hoảng sợ, lập tức đưa tay lên sờ trán cô, hoảng hốt nói: "Em hơi phát sốt rồi!"
"Hả?" Vân Thi Thi mơ mơ hồ hồ trợn tròn mắt, lúc này đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng có phần chậm chạp.
Tần Chu thở dài một tiếng, lập tức đi tìm hộp thuốc, ngồi ở bên cạnh giường, lấy nhiệt kế ra cho cô ngậm vào miệng.
Vân Thi Thi ngoan ngoãn làm theo, một phút sau, Tần Chu lấy nhiệt kế ra nhìn, 38 độ, quả thực là phát sốt rồi!
"Có lẽ là do lúc em ngủ không đóng cửa sổ, khu nhà này chính là như vậy, cứ tối đến sẽ rất lạnh, có lẽ là em bị cảm rồi! Đều là tại anh." Tần Chu ảo não, vội vàng rót nước, giục cô uống thuốc.
"Cảm ơn anh."
"Khách sáo cái gì chứ?" Tần Chu nói đùa: "Thi Thi, coi như là em may mắn. Em đi đâu mà tìm được một người đại diện dịu dàng chu đáo như anh chứ?"
Vân Thi Thi bị giọng điệu tự luyến của anh ta làm cho bật cười: "Phải, là em tốt số, có thể có một người đại diện chu đáo như anh chăm sóc, đúng là tích đức từ kiếp trước!"
"Đúng vậy." Tần Chu được cô khen, trong lòng có chút lâng lâng. Hai người lại nói chuyện phiếm hồi lâu, Tần Chu chợt cười hỏi: "Hiện giờ tâm tình đã ổn định rồi chứ?"
Vân Thi Thi chậm rãi gật đầu một cái.
"Vậy em và anh nói chuyện một chút, rốt cuộc lúc trưa đã xảy ra chuyện gì?" Tần Chu thay đổi sắc mặt bất cần thường ngày, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc quan tâm một người.
Vân Thi Thi yên lặng hồi lâu, ánh mắt theo suy nghĩ có chút xa xăm.
Tần Chu lại vô cùng kiên nhẫn, không hề quấy nhiễu suy nghĩ của cô, một hồi lâu sau, Vân Thi Thi chậm rãi nói: "Mấy chuyện này đều là chuyện cũ, không biết có nên nói với anh không."
Những ký ức kia, cô vốn đã chọn quên đi, nhưng tranh chấp với Mộ Uyển Nhu hôm nay đã khiến những chuyện cũ nghĩ lại mà sợ kia cùng lúc ùa về.
"Nếu em sẵn lòng nói với anh thì anh sẵn lòng lắng nghe, nhưng nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không ép. Nhưng anh muốn nói cho em biết, mặc dù trên danh nghĩa anh là người đại diện của em, nhưng trong lòng anh vẫn luôn coi em như người nhà. Sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực, họa phúc cùng chịu. Cho nên, đối với anh, em không cần đối đãi như người ngoài." Vẻ mặt Tần Chu nghiêm túc, lời nói cũng vô cùng thành khẩn.
Vân Thi Thi gật đầu một cái, liền nói rõ chuyện ân oán giữa cô và Mộ Uyển Nhu cho anh ta nghe.