Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 517: Nhà họ mộ nhận nhầm con cháu



"Ngọc bội?" Vân Thiên Hữu ánh mắt thâm trầm.

"Hai miếng ngọc bội kia khi ghép lại sẽ thành một tấm ngọc bài. Nghe nói là vật tổ truyền của nhà họ Mộ, truyền đời đời." La Hàn Kim chỉ biết có vậy.

Vân Thiên Hữu tâm tư thâm sâu, đầu ngón tay vô thức gõ lên bàn, giống như đang tính toán chuyện gì.

"Nhắc tới chuyện ngọc bội, làm tôi nhớ tới một việc."

"Ông nói xem."

"Lúc đó, các giáo viên ở viện mồ côi đều nói rằng miếng ngọc bội đó không phải là của Tiểu Nhu, mà là nó lấy từ trên người một đứa trẻ khác."

"Không phải của cô ta?" Lý Hàn Lâm nét mặt có chút ngoài ý muốn.

"Đúng! Ở viện mồ côi mỗi đứa trẻ được gửi vào đấy đều được lập hồ sơ, các vật phẩm mang theo cũng đều được ghi lại. Tiểu Nhu là cô nhi, lúc mới vào viện mồ côi không có miếng ngọc bội này. Chuyện này tất cả những người làm công và giáo viên trong viện đều biết. Tôi sau này cũng mới biết... " La Hàn Kim nói.

"Nói cách khác là nhà họ Mộ đã nhận nhầm con cháu?"

La Hàn Kim phẫn nội gật đầu: "Có thể nói như thế!"

Vân Thiên Hữu ngước nhìn, buồn bã nói: "Hoặc là nói, cô ta đoạt ngọc bội của người khác, thay thế thân phận của người ta, sau đó được nhà họ Mộ nhận về?"

"Đúng... Chuyện này tôi chỉ biết có thế." Chẳng biết tại sao, cứ mỗi khi Vân Thiên Hữu mở miệng, tim của hắn lại đập nhanh hơn.

Đứa bé này rõ ràng là tuổi vẫn còn rất nhỏ.

Nhưng khí chất trên người lại lợi hại vô cùng.

Mặc dù là thể hiện bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mỗi một câu nói đều khiến hắn cảm thấy run sợ.

"Ông đã biết như vậy, tại sao lại không nói ra?"

"Tôi lúc đó thì chưa biết được chuyện này." La Hàn Kim vội vàng giải thích: "Đứa trẻ tên Tiểu Nhu này... ở trong viện mô côi được rất nhiều người yêu quý, mấy đứa trẻ và các thầy cô đều rất thích nó! Miếng ngọc bội này mặc dù là lấy trộm, nhưng cũng không ai tin, các giáo viên luôn bao che cho nó, chắc chắn sẽ không vạch trần."

"Đứa bé này cũng là "sủng vật" của ông nuôi hả?" Lý Hàn Lâm hơi ngạc nhiện: "Tôi nghe nói ông có sở thích này, rất "đặc biệt" đấy."

"Cái này..." La Hàn Kim cười cười, nhưng không tiếp lời.

Chỉ là không thể nói thành lời.

Đứa bé tên Tiểu Nhu này, hắn đã chơi qua. Đứa trẻ này khác với những đứa khác, lần đầu tiên thì nó vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng về sau hắn tỏ ra chiều chuộng nó nhiều hơn, nó hình như cũng hiểu, từ đó nếm được mùi ngon ngọt.

Sau đó, lại phát sinh thêm loại chuyện kia, nó liền chiều theo hắn.

"Đã chơi qua rồi sao?" Lý Hàn Lâm là người trưởng thành, dùng giọng trưởng thành hỏi hắn một câu.

La Hàn Kim trầm ngâm một lát, phẫn nộ gật đầu: "Đã chơi qua..."

"Khá khen." Lý Hàn Lâm cảm thấy chán ghét, nói: "Một đứa bé gái mà cũng không buông tha?"

Mặt La Hàn Kim nóng lên.

"Các người đang nói cái gì?" Vân Thiên Hữu nhíu mày.

"Không có gì!"

Lý Hàn Lâm đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện này không thể nói với Hữu Hữu, có một số chuyện, không phù hợp cho trẻ con.

"Còn một đứa bé gái nữa, ông có biết không?"

Lý Hàn Lâm chỉ một tấm hình khác, La Hàn Kim cẩn thận nhìn, vắt óc suy nghĩ mãi, sau đó kinh ngạc gật đầu: "Biết chứ, có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm."

"Không nhớ rõ?" Vân Thiên Hữu nhíu mày, cảm thấy không vui lắm đối với giọng điệu lập lờ có ý trốn tránh của hắn.

Lý Hàn Lâm túm lấy tóc của hắn, đem đầu hắn dí sát vào tấm ảnh: "Mau nhìn cho kỹ!"

"Vâng, phải phải! Tôi nhớ lại một chút!" La Hàn Kim nịnh nọt cười, cố gắng nghĩ lại, ánh mắt sáng lên: "Nhớ ra rồi, cô gái này gọi là Tiểu Thi, cũng là một đứa trẻ được nhận nuôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.