Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 520: Cho tiểu dịch thần thêm một người em trai



"A --"

Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp vòng thẩm vấn.

"Tiếp tục!"

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!" La Hàn Kim đau đớn cắn chặt môi, đâm xuống nhát thứ hai, hai chân run bần bật, trạng thái tinh thần vô cùng cuồng loạn.

...

Lúc cảnh ngục lôi người trở về phòng giam, trạng thái tinh thần của La Hàn Kim đã cực độ hoảng loạn rồi, giống như một người điên, liên tục cầu xin tha thứ, sắc mặt xám xịt, ánh mắt mờ mịt vô thần, con ngươi thì vằn lên những tia máu.

Vân Thiên Hữu lạnh lùng nhìn người bị kéo đi, thần tình cứng nhắc vô cảm.

Lý Hàn Lâm thở dài một tiếng, đem đứa nhỏ này ôm vào trong ngực, chầm chậm bế ra ngoài.

"Hiểu được mọi chuyện, cháu cảm thấy thương cảm cho mẹ cháu, bà ấy rốt cuộc đã trải qua những việc gì? Chứng trầm cảm, u uất, bi quan, chán sống? Mẹ đã làm thế nào mà vượt qua được bóng tối đó, lòng cháu cảm thấy đau đớn quá." Vân Thiên Hữu mặc cho anh ta ôm lấy mình, bàn tay nhỏ bé túm lấy lồng ngực của Lý Hàn Lâm, tựa hồ vị trí bị bấu vào sắp rỉ máu.

Lý Hàn Lâm thở dài một tiếng, trong lòng oán thầm: So với Vân Thi Thi, thì anh ta cảm thấy đứa bé này còn đáng thương hơn.

"Tiếp theo, chuyện của Mộ Uyển Nhu sẽ xử lý thế nào?"

"Người phụ nữ kia, lòng dạ độc ác như vậy, chết không đáng tiếc!" Ánh mắt Vân Thiên Hữu hắc ám cực độ, lồng ngực bị sự hận thù chiếm lấy, ngay sau đó, khóe môi khẽ cong lên, cười âm hiểm: "Bất cứ ai làm tổn thương mẹ cháu, cháu quyết không bỏ qua!"

...

Nhà họ Mộ

Lúc Mộ Dịch Thần bước xuống cầu thang, lồng ngực bỗng nhiên có cảm giác đau tức vô cùng.

Bước chân của cậu bé hơi dừng lại, tay ôm chặt lấy ngực áo, không hiểu sao lại đột nhiên đau như vậy, gần như hít thở không thông.

"Dịch Thần? Con làm sao vậy?"

Mộ Uyển Nhu thấy Mộ Dịch Thần sắc mặt căng thẳng, nghĩ bụng chắc là do bệnh cũ tái phát.

Mộ Dịch Thần lại không để ý tới câu hỏi của cô ta, mà đi thẳng xuống lầu.

Nét mặt của Mộ Uyển Nhu đanh lại, nghĩ thầm trong lòng, đúng là đứa trẻ không có máu mủ tình thâm, xa lạ như người dưng, không hề có chút thân thiết.

Ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng thì không như vậy, Mộ Uyển Nhu gượng gạo kéo kéo khóe môi, theo sát phía sau đi xuống lầu.

Người hầu đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, cô ta liền hỏi: "Cậu chủ đâu?"

"Lịch trình tối nay của cha là phải bay sang Anh để xử lý một hợp đồng mua bán." Tiểu Dịch Thần nói: "Ngày hôm qua con đi ngang qua thư phòng thì có nghe được như thế."

"Bận rộn vậy sao?"

Mộ Thịnh chống gậy chậm rãi đi xuống lầu: "Uyển Nhu sao tối nay con về muộn vậy?"

Mộ Uyển Nhu hơi chột dạ, trả lời qua loa: "Con đi dạo phố, tiện mua ít quần áo cho mình."

"À! Ngồi đi."

Mộ Thịnh ngồi vào chỗ, Mộ Uyển Nhu và Tiểu Dịch Thần cũng lần lượt ngồi xuống.

Trên bàn cơm, Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Thịnh, nói thầm: "Ông nội, có một chuyện, con không biết có nên hỏi hay không nữa?"

"Chuyện gì?"

Mộ Uyển Nhu e dè nói: "Sáu năm trước, con bị chẩn đoán là vô sinh, chẩn đoán này thật sự có chính xác không?"

Mộ Dịch Thần ngẩng đầu, hơi nghi hoặc nhìn Mộ Uyển Nhu.

Vô sinh, từ này cậu đã được nghe qua ở trên ti vi rồi.

Là không thể có khảng năng sinh đẻ.

Mộ Thịnh từ từ đặt đũa xuống, sắc mặt ngưng trọng: "Vì chuyện này của con mà ông đã tìm tới rất nhiều chuyên gia hàng đầu từ trong và ngoài nước, nhưng đều nói là con bị vô sinh bẩm sinh, không thể mang thai được."

"Lẽ nào... con thực sự không có khả năng sinh đẻ sao?" Mộ Uyển Nhu giả bộ không cam lòng nói: "Ông nội ơi, con thật sự muốn vì nhà mình mà sinh một đứa con trai, để kéo dài hương hỏa."

"Tâm ý của con, ông hiểu." Mộ Thịnh hơi nhíu mày: "Nhưng chuyện này, xác thực là không thể cưỡng cầu."

"Không thử một lần làm sao mà có thể kết luận như vậy được? Biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra? Như vậy có thể cho Tiểu Dịch Thần thêm một người em trai rồi!" Mộ Uyển Nhu vừa nói, vừa dịu dàng nhìn Mộ Dịch Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.