Đứa bé do Mộ Uyển Nhu sinh ra, cậu sẽ không bao giờ chấp nhận!
Mộ Dịch Thần nhíu mày, trong đầu hiện lên vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Vân Thiên Hữu, đây là người em trai cậu chấp nhận trong cuộc đời này, người khác, thì không liên quan đến cậu!
"Ông nội..."
"Uyển Nhu, chuyện này không gấp được. Duyên phận đến đây, cũng như nước chảy thành sông rồi!" Mộ Thịnh vội vàng an ủi cô ta, chỉ nghĩ cô ta sốt ruột cho con mình.
Mộ Uyển Nhu cũng hiểu được nhìn mặt gửi lời, tự biết nói nhiều sẽ mất nhiều hơn.
Hơn nữa, còn làm cho Mộ Thịnh hoài nghi.
Dù sao chuyện cô ta mang thai, trước khi cô ta có cách giải quyết ổn thỏa thì tạm thời không thể để cho ai phát hiện.
Nếu không, cô ta sẽ xong đời!
Ăn xong bữa tối, không biết sao cô ta lại cảm thấy buồn nôn, nhẫn nại chạy đến bồn cầu rồi ối một trận.
Người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy, lập tức quan tâm bước lên hỏi: "Mợ chủ, cô làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Thấy cô ói như vậy, còn tưởng rằng cô có dấu hiệu mang thai đấy!"
Vẻ mặt của Mộ Uyển Nhu cứng đờ, ánh mắt độc ác lườm cô ấy một cái.
Người làm tự biết mình nói lỡ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lui xuống.
Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn về phía gương, một khuôn mặt xanh mét đến đáng sợ.
...
"Cảm ơn anh, đã đưa em đến đây!"
Sau khi Vân Thi Thi xuống xe thì đi đến ben cạnh cửa kính chỗ tay lái xe, mỉm cười với Tần Chu.
Tần Chu cầm tay lái, có chút lo lắng nhìn, trong lòng hình như có chút bất an: "Thi Thi, em đi sẽ không sao chứ? Trở về nhất định phải nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không, thân thể rất khó khôi phục!"
"Anh Tần, anh cứ an tâm! Năng lực khôi phục của cơ thể em rất tốt, ngủ một giấc, sẽ khỏe lại ngay thôi!" Vân Thi Thi nhẹ nhàng vỗ ngực của mình, trấn an anh.
Tần Chu bị dáng vẻ của cô chọc cười, thúc giục nói: "Được rồi, vậy em nhanh về đi."
Xe chậm rãi chạy xa.
Vân Thi Thi nhìn theo bóng xe rời đi, cô xoay người đi tới cửa, mở khóa vào nhà.
Sắc trời đã tối.
Đẩy cửa ra, trong phòng trống vắng mà lạnh lùng.
Cửa sổ sát đất tùy tiện mở rộng, gió đêm bừa bãy tùy tiện thổi vào, thổi bay màn che trắng tinh khôi.
Trong nhà không có ai.
Vân Nghiệp Trình có việc ra ngoài, mà trước đó không lâu Lý Hàn Lâm gọi điện thoại tới nói, anh ấy dẫn Hữu Hữu đi thư viện đọc sách, hình như anh ấy rất thích đứa nhỏ này.
Hữu Hữu cũng thích chơi với hiệu trưởng trường này.
Vân Thi Thi đặt túi xách ở trên ngăn tủ, đột nhiên cảm giác có chút lạnh.
Vì thế, cô mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đi đến trước cửa sổ, kéo cửa sổ lại.
Trong không gian kín, đột nhiên cô ngửi được một mùi khói nhàn nhạt.
Làm sao có thể có mùi khói?
Vân Nghiệp Trình đã cai thuốc rất nhiều năm rồi.
Hữu Hữu càng không có hút thuốc.
Vân Thi Thi vội vàng xoay người, nhìn xung quanh phòng khách, phòng khách to như thế không có một bóng người, cô xoay người, mùi khói cũng đã phai nhạt hơn nhiều.
Cười mỉm.
Là ảo giác sao?
Chẳng lẽ do cô nhảy cảm quá rồi.
Vân Thi Thi cảm thấy có chút mệt mỏi, lập tức đi đến trước cửa phòng ngủ, cô đẩy cửa ra.
Mới vừa vào cửa, một bóng dáng cao lớn đã đâm đầu đi tới.
Vân Thi Thi thậm chí không kịp phản ứng, đã bị bóng đen kia đè vào trên cửa!
Thân hình cao lớn ấy, dễ dàng ôm trọn cô vào trong lòng!
Vân Thi Thi quá sợ hãi, đôi mắt trừng thật lớn, ngẩng đầu, nhờ vào ánh trăng nghịch ngợm bên ngoài, cô có thể đoán được thân hình của người này là một người đàn ông trẻ tuôi!
Trên người đàn ông này, cô ngửi được một mùi thơm ngát quen thuộc.