Vân Thi Thi hoảng sợ không thôi, cô rất khản trương, bàn tay nắm thành đấm, hung hăng đánh về phía người đối diện!
Nhưng quả đánh này lại bị người phía trước chặn được!
Một tay của người đàn ông đó giam cầm bờ vai cô, hơi cúi đầu, môi của anh ta dán vào gần bên tai cô, ái muội thổi vào nói: "Đừng nhúc nhích, là tôi."
Vân Thi Thi ngẩn ra!
"Mộ Nhã Triết!"
Anh ấy vào bằng cách nào?
Trong bóng đêm, hơi thở mạnh mẽ và cường thế của người đàn ông ấy luôn quanh quẩy, giam cầm cô không có đường lui.
Sao anh lại ở chỗ này?
Ngực đau nhói, đột nhiên cô phản ứng kịp.
Biệt thư lớn như vậy, đều là của anh, huống chi căn nhà nhỏ này, cũng là anh mua cho cô.
Có lẽ anh có giữ chìa khóa?
Nghĩ tới đây, trên mặt cô có chút tức giận.
Một phút vừa rồi bị tập kích cô còn chưa bình tĩnh lại, tim đập không ngừng.
Tính tình của người đàn ông này luôn tùy hứng như vậy?
Bị ngăn cách bởi vật liệu mỏng manh, nhiệt độc của người đàn ông này gần như muốn đốt cháy cô.
Không biết vì sao, đột nhiên Vân Thi Thi nghĩ đến Mộ Uyển Nhu.
Buổi trưa hôm nay, nhín thấy dáng vẻ ôm nghén của cô ta, trong lòng cô vẫn tràn ngập hoài nghi và u ám với việc này, đột nhiên rất muốn hỏi Mộ Nhã Triết một câu.
Anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì sao?
Hỏi trắng ra một chút thì anh có chạm vào Mộ Uyển Nhu hay không, hoặc là người phụ nữ khác?
Hay là, từ đầu tới cuối, người phụ nữ của anh chỉ có một mình cô?
Đột nhiên cô rất để ý vấn đề này!
Còn không chờ cô phải ứng, người đàn ông đó đã cúi đầu, nơi mềm mại che lại cánh môi của cô, ngăn lại lời muốn nói và những nghi ngờ của cô.
Trong bóng tối, Mộ Nhã Triết không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp muốn nói lại thôi của Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi cũng không nhìn thấy vẻ nhẫn nại trên mặt của Mộ Nhã Triết
Nụ hôn kiều diễm, triền miên không ngừng.
Hình như anh đang nóng lòng muốn chiếm lấy cơ thể của người phụ nữ này, nhưng mà, lại thật cẩn thận ẩn nhẫn kìm nén dục vọng trong người mình, cô giống như là một món đồ dễ vỡ, mặc kệ như thế nào thì cũng cần phải đối xử dịu dàng, môi mỏng kề sát của cánh môi của cô, gần như mạnh mẽ cướp lấy hơi thở của cô.
Đầu lưỡi dịu dàng vẽ lại hình dáng cánh môi của cô, miêu tả rất cẩn thận, lướt qua rồi ngừng lại.
Dịu dàng đến mức làm cho Vân Thi Thi cảm giác như chính đang được người đàn ông này cưng chiều!
Trong không khí nhiệt độ bắt đầu tăng lên.
Dần dần, cơ thể vốn đang căng chặt của cô cũng từ từ thả lỏng cảnh giác, cũng thử đi đáp lại nụ hôn của anh.
Không thể nghi ngờ, kỹ thuật hôn của cô vô cùng ngây ngô.
Mộ Nhã Triết thật sự cảm thấy người con gái này rất ngốc, mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng bọn họ cũng đã hôn nhau mấy lần, cô cũng nên học được một chút chứ.
Mà khi anh quấn quýt vào mội cô, cướp lấy hơi thở của cô, lại bị răng của cô cắn.
Loạng choạng, vụng về đến không thể nói được!
Trong lòng anh có chút không vui, nhưng cũng hiểu được cô như vậy, hình như càng đáng yêu hơn nhiều!
Vì thế, kiên nhẫn dẫn dắt chỉ dẫn cho cô.
Theo chỉ dẫn của anh, Vân Thi Thi cũng hiểu đáp lại anh một chút.
Lúc này hơi thở của hai người gần như dung hợp, hai cánh môi dính chặt vào nhau, bởi vì thân thể gần gũi quấn sát nhau, do đó nhiệt độ cơ thể càng dễ dàng nhận ra, mà Vân Thi Thi cũng có thể cảm giác được biến hóa rất nhỏ trên cơ thể của người đàn ông kia, trên mặt cô lập tức nóng bừng lên.
Vân Thi Thi bị anh ép chặt trên cánh cửa, gần như không có một đường sống nào.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, từ góc độ này, nhờ vào ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, nên anh có thể nhìn rõ xấu hổ và giận dữ trên mặt cô, không xót gì cả.