Vân Thiên Hữu ngẩn ra một chút, ánh mắt lập tức nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới một lần.
Lập tức, tầm mắt của Hữu Hữu rơi vào trên gáy cô.
Chỗ đó rõ ràng có một dấu vết ái muội, mặc dù không chói mắt, nhưng nằm trên làm da trắng nõn của Vân Thi Thi thì càng nổi bật, đặc biệt đỏ chói.
Ánh mắt của Vân Thiên Hữu tránh né, ngẩn người ra, đuôi mày nhướng lên có chút nghi hoặc.
Chỉ thấy vẻ mặt Vân Thi Thi có chút xấu hổ đứng ở bên giường, quần áo có vẻ lộn xộn, nhất là cổ áo, có chút dấu vết uốn nếp.
Trên mặt cô nở nụ cười gượng gạo, lại khó nén bối rối xấu hổ, trong đôi mắt lộ ra ý cười mất tự nhiên, nhất là khi ánh mắt của Hữu Hữu nghi hoặc đánh giá cô, thì ý cười trong mắt càng ngày càng cứng ngắt.
"Hữu Hữu...?" Vân Thi Thi có chút xấu hổ gọi một tiếng, cô nhìn theo tầm mắt của cậu, lúc này mới giật mình quần áo của mình có chút nhăn nhúm.
Cô mất tự nhiên cười cười, đã thấy ánh mắt Hữu Hữu vẫn nhìn vào người cô, giống như bắt được chút dấu vết nào đó được để lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kia đầy sự nặng nề.
Ánh mắt của cậu làm cho cô xấu hổ không thôi.
Tình cảnh nhất thời im lặng.
Vân Thi Thi cảm thấy xấu hổ: "Hữu Hữu, con làm sao vậy/”
Hữu Hữu im lặng một lúc lâu, bỗng dưng liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt cổ quái hỏi han: "Mẹ, sao con gọi mẹ nhiều lần như vậy, mẹ vẫn không trả lời con?
"Bởi vì..."
"Có phải mẹ đã lén lúc làm chuyện gì không?"
Vân Thi Thi đỏ mặt lên, trong nháy mắt nghẹn lại, không biết nói thế nào.
Cô không giải thích được.
Cô ngồi xuống bên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói với cậu: "Đến, Hữu Hữu ngồi đây!"
Ý muốn chuyển đề tài xấu hổ này.
Hữu Hữu vẫn còn nghi ngờ, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong phòng ngay ngắn chỉnh tề, cũng không có gì khác thường.
Lúc này cậu mới đánh mất nghi ngờ, đi tới phía trước, nhào vào Vân Thi Thi.
"Mẹ!"
Vừa nhào vào trong lòng Vân Thi Thi, Hữu Hữu lập tức nhíu mày.
Mũi của cậu đặc biệt nhảy cảm, lập tức ngửi được một mùi hương tươi mát trên người Vân Thi Thi.
Cậu ngửi ngửi, đây là mùi nước hoa của đàn ông, có chút giống nước hoa ở tiệm cậu đã thấy.
Lúc cậu đi mua sắm với mẹ, đi ngang qua quầy nước hoa thì đã ngửi được mùi này.
Hữu Hữu ngẩn ra, cảm thấy hương vị này rất quen thuộc.
... Mộ Nhã Triết?
Chú ta đã tới sao?
Vân Thi Thi cúi đầu, bưng mặt của cậu cười tươi, trái phải hôn một cái, vô cùng thân thiết cọ chóp mũi của cậu, thì nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của cậu."Hữu Hữu... Làm sao vậy?"
"Trên người mẹ có mùi nước hoa!" Hữu Hữu bỉu môi nhìn cô, nói ra chuyện nghi ngờ trong lòng
Vân Thi Thi xấu hổ nói: "Đó là mẹ xịt nước hoa."
"Nói bậy, trên người mẹ vốn rất thơm, cho tới bây giờ cũng không cần xịt nước hoa." Hữu Hữu vô tình chọc thủng lời nói dối của cô.
Vẻ mặt Vân Thi Thi cứng lại.
Đứa nhỏ này, bình thường sức quan sát cẩn thận như vậy saoNgay cả việc cô có xịt nước hoa hay không cũng rõ mồn một?
Hữu Hữu quyết định hỏi rõ ràng, vì thế chỉ vào vết đỏ trên gáy cô nói: "Đây là cái gì?"
"... Chỗ nào?"
"Nơi này, đỏ đỏ." Ánh mắt Hữu Hữu híp lại, theo đuổi không bỏ.
Vân Thi Thi vội vàng đặt cô ngồi xuống, đi đến trước gương, nhìn về phía trước, mãi đến khi tầm mắt của cô rơi vào dấu hôn, mới ngây ngẩn cả người.