Ô tô của Mộ Nhã Triết lao vội trên đường, lúc đến nơi thì suýt nữa đã bỏ lỡ chuyến bay.
Trước khi lên máy bay thì điện thoại di động đổ chuông.
Mộ Nhã Triết nhận điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng nói tà khí nhưng lộ ra vẻ bập bẹ non nớt của cậu nhóc kia: "Mộ Nhã Triết, đây là kết cục của việc ngang nhiên khiêu khích tôi!"
Mộ Nhã Triết chợt ngẩn ra: "Đây đều là do con làm sao?"
Người đàn ông khẽ nhướng mày, quả thật có chút khó tin.
Hệ thống giao thông của cả một thành phố lớn như vậy lại dễ dàng bị một đứa nhóc xâm nhập phá hoại sao?
Nếu người phụ trách biết nguyên nhân gây ra việc tê liệt hệ thống giao thông là do một đứa nhóc chưa đầy bảy tuổi làm thì không biết sẽ nghĩ thế nào?
"Nếu không thì chú nghĩ là do ai làm?"
Trong thư phòng, Vân Thiên Hữu đeo tai nghe, bàn tay đang xoay khối rubik cấp 17, khóe môi khẽ cong: "Suýt nữa đã làm chậm trễ hành trình của chú rồi, thật sự rất xin lỗi. Tôi chỉ muốn thử xem chú có bản lĩnh bắt kịp phút cuối cùng của chuyến bay không."
Bụng dạ thật xấu xa.
Vậy mà lại dùng loại thủ đoạn này để trêu đùa anh sao.
Thế nhưng trong lòng Mộ Nhã Triết không tức giận, ngược lại hết sức kinh ngạc trước năng lực của cậu nhóc.
Có thể làm tê liệt hệ thống giao thông của thành phố chỉ trong thời gian ngắn mà người ta phải mất đến gần một giờ để khôi phục bình thường.
Năng lực khó tin như vậy lại là của một cậu nhóc hơn sáu tuổi.
"Hẳn là rất kinh ngạc." Vân Thiên Hữu xoay xong khối rubik thì đặt lên bàn, hai tay nắm lại đặt dưới cằm, giọng trầm thấp: "Tôi nghe nói chú đang điều tra tôi?"
"..."
"Không phải chú vẫn luôn điều tra chủ tịch công ty Nhạc Trí sao?"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết thoắt cái cứng ngắc.
Cảm thấy có chút khó hiểu.
"Mộ Nhã Triết, nể tình chú là cha tôi, tôi lén lút nói cho chú biết vậy..." Vân Thiên Hữu gằn từng chữ: "Chủ tịch của công ty Nhạc Trí chính là tôi."
"Con?"
Mộ Nhã Triết hoàn toàn sững sờ.
Người đứng đầu công ty Nhạc Trí lại là... đứa nhóc kia?
Vân Thiên Hữu nhếch môi cười, giống như có thể đoán ra biểu tình kinh ngạc của Mộ Nhã Triết lúc này, hoàn toàn không lo lắng gì đến vấn đề tiết lộ thân phận của mình.
Thân phận này của cậu hẳn là đủ khiến người kia chấn động rồi.
Nhưng thân phận của cậu cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Ví dụ như lại nói cho người kia biết, cậu không chỉ là chủ tịch công ty Nhạc Trí mà còn là cổ đông lớn của tập đoàn Cự Phong, không biết người cha này của cậu có bị dọa đến mức thở không nổi hay không?
Nếu như người kia biết trên tay cậu còn nắm giữ thị trường súng ống đạn dược Đông Á thì sẽ bị chấn động đến mức nào?
Nếu như người kia biết hệ thống "Thiên Nhãn" mà tập đoàn Cự Phong đang không ngừng mở rộng đều là do một tay cậu bày ra, món đồ chơi do cậu thiết kế được tập đoàn Cự Phong sử dụng trong lĩnh vực vũ trang quân sự thì biểu cảm sẽ đặc sắc đến cỡ nào?
Nhưng cậu không thể để cho người cha kia của cậu biết những việc này.
Cậu cũng không thể để cho người kia tra ra được những chuyện cơ mật này.
Nếu như có ai đó tra rõ những chuyện này, vậy chẳng phải là cậu bị bại lộ sao?
Đây là bí mật của cậu.
Vân Thiên Hữu khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Mộ Nhã Triết, có lẽ con trai của chú không đơn giản như chú nghĩ đâu..."
Mộ Nhã Triết nhướng đôi mày, cảm thấy đứa nhóc này đúng là khác xa tưởng tượng của anh!
"Mẹ con biết những chuyện này chứ?"
"Mẹ không biết, tôi cũng sẽ không để cho mẹ biết!" Vân Thiên Hữu nói: "Mộ Nhã Triết, tôi có một chuyện muốn chú nghe cho rõ!"
"Hử?"
"Trước khi theo đuổi mẹ tôi, có thể xử lý vị hôn thê kia của chú trước không?" Vân Thiên Hữu lạnh lùng nói.