Lúc đẩy cửa ra, thấy Vân Thi Thi đang ngâm mình trong bồn tắm, mặt nước là tầng bọt thật dày, che đi cơ thể trắng mịn của cô.
Anh như trút được gánh nặng, anh thầm thở phào một cái, nặng nề đi về phía cô.
“Tắm rửa xong chưa?”
Vân Thi Thi không trả lời, chỉ dùng sức chà xát thật mạnh vào cơ thể, sắc mặt không biểu cảm, không biết cô đã kì cọ thân thể bao lâu, nhưng mỗi lần lấy tay chà, là cô lại dùng toàn bộ sức lực của mình để kì thật mạnh, cứ như muốn cào tróc hết lớp da trên cơ thể đi vậy.
Nghe thấy câu hỏi của anh, cô không hề trả lời.
Người phụ nữ này, đang nổi giận với anh à.
Cô đối với anh, thực sự xa cách đến thế sao?
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cúi đầu, lấy tay gạt ra lớp bọt trên mặt nước, vừa nhìn vào trong, anh liền cảm thấy rùng mình.
Phía dưới lớp bọt, là một làn da trắng nõn như ngọc, nhưng giờ phút này đây lại phủ một màu đỏ sẫm.
Cô thì cứ tiếp tục chà xát làn da, tựa như không biết đau là gì, hơn nữa những chỗ cô kì qua đều rỉ ra một chút máu đỏ sẫm.
Chết tiệt!
Cô đang làm cái gì đây?
Kì đến mức này là tại sao? Cô không thấy đau ư?
Da thịt mềm mại của cô, thường ngày khi ở cùng anh, chắc chắn anh sẽ để lại một dấu hôn trên đó, mà đã lâu rồi không làm nên đã mất hết.
Ngay cả anh, dù tức giận cũng không bao giờ nỡ làm tổn thương đến da thịt cô, mà cô đang làm cái gì đây?
Đang tự ngược đãi mình sao?
Cô muốn chọc anh điên lên mới hài lòng sao? Muốn trả thù anh sao?
Mộ Nhã Triết trong lòng nhói lên từng đợt, anh cực kì đau đớn, anh nhanh chóng đi lên, bắt lấy tay cô, ném khắn tắm đến, giận dữ nói: “Em điên rồi sao?!”
Vân Thi Thi lập tức nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn anh, môi cong lên một đường, lạnh như băng nói: “Tôi làm sao?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, cô đem khăn tắm dính đầy bọt ném lại lên người anh.
Nước bắn tung toé lên người anh, cả mặt anh.
Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh muốn cơ thể này phải được tẩy rửa sao? Thì tôi đang làm theo lời anh đây không phải sao? Tôi biết anh che tôi bẩn, anh muốn tôi tắm rửa cho sạch sẽ, thì tôi đang làm cho nó sạch sẽ đi này, không phải sao!”
“Đúng là anh nói thế!” Mộ Nhã Triết nắm chặt lấy cổ tay cô, thấp giọng trách mắng: “Nhưng anh không nói em phải ngược đãi bản thân đến mức này!”
Vân Thi Thi chỉ cười vu vơ: “Tôi không ngược đãi chính mình, nhưng mà nếu tôi không làm thế, cơ thể tôi làm sao mà sạch như ý anh muốn được?”
Lời nói này của cô, khiến anh giận đến cực điểm.
Cô biết anh chỉ là cảnh cáo cho cô thôi, anh không có ý làm cô giận.
Nhưng anh đâu có biết, mỗi câu nói của anh, lại chọc giận cô, làm cô đau đớn, làm cô rất nhục nhã.
Anh có biết, những chỗ mà Mộ Uyển Nhu chạm vào người anh, cô cũng ghét kinh khủng, nhưng anh có tẩy rửa không, mà sao lúc nào cũng chèn ép cô như vậy?
Vân Thi Thi xoa nhẹ xà bông trên người, lúc đầu bình sữa tắm rất đầy, nhưng bât giờ đã trống không, bởi vì anh muốn cô sạch sẽ, vậy thì cô sẽ thật sạch sẽ cho anh coi.
Mộ Nhã Triết cau mày, bị cô chọc cho tức điên, thế mà giờ anh phải nhẫn nhịn, anh cầm lấy khăn tắm, giúp cô lau cơ thể đã đỏ tấy hết cả lên.
Vân Thi Thi lại hung hăng hất tay anh ra: “Đừng đụng vào người tôi”
Sắc mặt Mộ Nhã Triết trầm xuống, ánh mắt cô ghét bỏ nhìn thẳng vào mắt anh, đảo qua người anh, sau đó lạnh lùng nói: “Anh đừng chạm vào tôi!”
“…”
“Anh nói em bị ô uế khi có người đàn ông khác chạm vào, vậy anh thì sao, anh không hề ô uế khi bị phụ nữ khác chạm vào sao?”
Vân Thi Thi giựt lấy khăn tắm trong tay anh, lạnh lùng nói: “Anh thật phiền phức, trước khi giúp tôi tẩy rửa thân thể, anh cũng hãy tự mình đi tẩy rửa thân thể của mình đi, anh muốn tôi sạch sẽ, tôi cũng muốn anh phải sạch sẽ”
“Em có ý gì đây?” Mộ Nhã Triết đang rất ẩn nhẫn, gương mặt tràn ngập uất hận, giờ phút này hiện rõ trên mặt anh không hề che dấu.