Sắc mặt cô cũng rất khó coi, chẳng khác gì anh, không rạng rỡ gì mấy.
Mộ Nhã Triết duỗi tay ra, cầm lấy bả vai cô, quay cô lại, để cô nhìn thẳng vào anh: “Nói. Vừa rồi em có ý gì?”
“Không có gì, chỉ là chê anh bẩn thôi!” Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh, giọng điệu lạnh băng: “Hiện tại tắm vẫn chưa xong, nên mời anh ra ngoài giùm!”
“Không chịu nói?”
Vân Thi Thi vẫn cố gắn lấy tay chà rửa thân thể như cũ, không thèm quan tâm đến lời nói của anh.
Anh đã mất hết kiên nhẫn, cầm lấy tay cô, đặt vào lòng anh, sau đó mở nước từ vòi sen, đem xà phòng rửa sạch, bắt đầu giúp cô tắm rửa cơ thể.
Vân Thi Thi đẩy anh ra, giãy dụa, không cho anh chạm vào cô!
Mộ Nhã Triết không cho cô làm càn, vì thế đè cô nằm xuống bồn, một tay giữ chặt hai cổ tay cô, cô mất đi khả năng phản kháng.
Nước rất nhanh dội xuống, nước rất ấm, anh không nói gì, chỉ giúp cô lau chùi cơ thể.
Anh cúi đầu nhìn cô, gương mặt cô rất cứng rắn, gương mặt trắng mịn, hơi nước làm môi cô đỏ mọng, dù anh đã giúp cô lau chùi cơ thể, nhưng đôi khi anh vẫn sẽ làm cô đau, dù đau nhưng cô cũng không kêu lên một tiếng.
Thật giống một con thú nhỏ bị thương, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Cứ như đang tự ngăn cách mình với thế giới vậy.
Nhưng mà cô có nghĩ cho anh không, lúc này, cả hai người chẳng đi đến đâu cả, mà cô trước mặt thiên hạ lại thờ ơ với anh. Liệu anh có giận được không?
Mộ Nhã Triết nắm lấy cằm cô, hỏi: “Giận?”
Vân Thi Thi nhếch môi, không nói gì, cũng không thèm để ý đến anh, mặc kệ anh lặp lại câu hỏi mấy lần đi nữa, cô cũng như giả câm giả điếc, không thèm trả lời.
Cô lơ anh sao?
Mộ Nhã Triết cười tự giễu, thật ra anh cũng muốn xem xem, cô có thể làm mình làm mẩy đến bao giờ.
Vân Thi Thi nhắm mắt như suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại cảm nhận được cơ thể truyền đến cảm giác khác thường, cô giật mình, cả người co rúm lại.
Anh không để cho cô trốn tránh, đem cô ôm vào trong lòng.
Mộ Nhã Triết đem cô đặt dưới thân mình, một tay ôm lấy vai cô, chế trụ cô, hai người lúc này, thể lực cách xa nhau, cơ bản cô không thể đấu lại anh.
Cô trừng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nhìn anh cở từng lớp áo trên cơ thể mình, cơ thể anh nặng nè ép cô xuống, đôi môi mỏng nhẹ đặt lên môi cô, dù cô cố trốn tránh, anh cũng không cho cô cơ hội trốn.
Nước từ vòi sen vẫn tiếp tục phun nước tí tách từng đợt.
Nước ấm chảy qua cơ thể của hai người.
Mộ Nhã Triết hôn cô, không có gì kiêng nể, hung hăng đáng sợ.
Mới đầu, cô còn liều mạng phản kháng, còn cắn anh mấy cái, nhưng anh lại không thèm để ý.
Dù anh làm cô đau, cô cũng không thèm kêu lên một tiếng.
Nhưng anh hình như muốn trừng phạt cô ngay trong bồn tắm này.
Cô không thể chịu được từng đợt tấn công mạnh mẽ của anh, cô thất thanh muốn kêu lên, nhưng chẳng thẻ làm được gì.
“Mộ Nhã… Triết” Cô gọi tên anh, nhưng chỉ là hành động kháng cự yếu đuối.
Cô nắm bả vai anh, muốn đẩy anh, anh lại bắt lấy tay cô.
Anh cau mày, ngậm lấy ngón tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng mút.
Dần dần, động tác không còn mạnh như lúc nãy, chỉ còn lại nhẹ nhàng ôn nhu.