"Loại phụ nữ đó, đừng mơ bước vào nhà họ Mộ nửa bước!!"
"Ông nội! Ông đừng làm khó dễ anh ấy, dù sao, trái tim của anh ấy chưa từng đặt trên người cháu, cháu đã quen rồi..."
Trên mặt Mộ Uyển Nhu ra vẻ ấm ức, giả bộ nói giúp một câu, trong lòng lại âm thầm vì thế mà đắc ý.
Hừ, có Mộ Thịnh làm chỗ dựa cho cô ta, một Vân Thi Thi tính là thứ gì?
Cho dù Mộ Nhã Triết muốn cưới Vân Thi Thi, có Mộ Thịnh cản trở, muốn bước vào cửa nhà họ Mộ, căn bản là chuyện không có khả năng.
Đối với Mộ Nhã Triết, lòng của cô ta đã hoàn chết đi.
Trái tim người đàn ông này, từ trước tới nay, chưa từng đặt trên người cô ta.
Này đàn ông, trong mắt chưa bao giờ có bóng dáng của cô ta.
Mặc dù sáu năm trước đính hôn với cô ta, cũng chỉ là nhìn mặt mũi Mộ Thịnh, cố mà làm.
Hôn lễ cứ mãi hoãn lại, chỉ vì, anh coi cô ta không ra gì.
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chạm vào cô ta, một người đàn ông cả một đầu ngón tay cũng không muốn chạm vào một người phụ nữ, vậy chỉ có thể nói, trong mắt anh cô ta căn bản không có trọng lượng.
Cô ta cũng không phải chưa thử qua, chưa cố gắng, nhưng cho dù cởi hết đứng trước mặt anh, người đàn ông này vẫn không thèm liếc cô một cái, thậm chí trong mắt hiện lên ghét bỏ.
Cô mang danh hiệu Nhà họ Mộ thiếu phu nhân, cũng chỉ là có danh không thực mà thôi.
Chẳng qua bây giờ đối với cô ta mà nói, quan trọng nhất là, để cho danh hiệu Mộ thiếu phu nhân càng danh chính ngôn thuận, mau chóng hoàn thành hôn lễ với Mộ Nhã Triết.
Sau đó, dù cho Mộ Nhã Triết không thích cô ta thì thế nào?
Có được vinh hoa phú quý, cho dù không chiếm được trái tim Mộ Nhã Triết, cô ta cũng thấy không sao cả.
Đây là chỗ đáng buồn của hôn nhân nhà giàu có.
Nghĩ tới đây, cô ta như trút được gánh nặng.
Mộ Thịnh căn bản không biết trong lòng Mộ Uyển Nhu đang oán thầm điều gì, chỉ nhìn thấy trên mặt ông lộ ra cô đơn mà chua xót, yêu thương cô ta cam chịu, rộng lượng, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lại càng bênh vực cô ta, xoay người trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết, tức giận đến mặt đỏ lên.
"Nhã Triết, cháu xem, Uyển Nhu là đối xử với cháu như thế nào, cháu lại đối xử với Uyển Nhu thế nào?! Ông nội mặc kệ cháu với người phụ nữ kia làm gì, chơi đùa cũng được, hay là thế nào cũng được! Ông nội lấy thân phận người từng trải nói cho cháu, con hát của Làng Giải Trí, không có ai tốt, ở bên ngoài nhìn thanh thuần, nội tâm lại dâm đãng hạ lưu. Ông cái gì cũng không quản! Dù sao vị trí Uyển Nhu là vợ cháu, ai cũng không thay thế được."
Mộ Nhã Triết cười mỉa, nhếch môi: "Vợ?"
Mộ Thịnh cũng không thấy mỉa mai chớp lóe nơi đáy mắt anh, được Mộ Uyển Nhu an ủi, ông bớt giận một chút, lạnh nhạt nói: "Nếu cháu thích người phụ nữ nào, cho dù muốn cưới vào cửa làm vợ lẽ, nếu thân phận người đó trong trắng sạch sẽ, ông nội cũng sẽ không phản đối! Nhưng phàm là phụ nữ của Làng Giải Trí, người nào không phải lúc nào cũng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ?! Cho dù là gả vào nhà họ Mộ tới làm vợ lẽ, ông cũng quyết không chấp thuận!"
Thấy người sang bắt quàng làm họ?
Vân Thi Thi cần thấy người sang bắt quàng làm họ?
Mộ Nhã Triết thậm chí hơi hoài nghi, nếu Vân Thi Thi thật sự gả vào nhà họ Mộ, con trai bảo bối của cô còn chưa hẳn sẽ để nhà họ Mộ vào mắt!
Một đứa bé mới sáu bảy tuổi đã nắm trong tay tập đoàn đồ chơi lớn nhất toàn cầu, giống như lời chính cậu nhóc nói, đứa nhỏ này, cũng không đơn giản như anh tưởng tượng.
Chỉ là một nhà họ Mộ, Hữu Hữu không thèm để vào mắt.
Lời nói kiêu căng của Vân Thiên Hữu vẫn cứ vang bên tai:
- - Mộ Nhã Triết, tôi nói cho chú biết, trong lòng tôi mẹ là bảo bối quý giá, muốn yêu mẹ tôi, thì phải danh chính ngôn thuận!
Hữu Hữu muốn anh cho mẹ cậu bé một thân phận danh chính ngôn thuận, không hơn.