Mộ Thịnh lớn tuổi, đã không còn hăng hái như lúc tuổi còn trẻ, giống như những người lớn tuổi khác, cũng cần có một người làm bạn và chăm sóc.
Mà anh ngày thường bận rộn chuyện công ty, rất ít về nhà làm bạn với ông. Tiểu Dịch Thần cũng không biết vì sao, không hề thân cận Mộ Thịnh. Vì thế, người ở bên cạnh ông nhiều thời gian nhất, là Mộ Uyển Nhu. Cô ta đã hao phí không ít tâm huyết trên người Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh sắp xếp cô ta vào nhậm chức tổng giám đốc bộ phận nhân sự của Đế Thăng, là thành viên trung tâm của Hội Đồng Quản Trị, ở Mộ thị có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Mặc dù bận rộn việc công, cô ta cũng cố gắng kết thúc công tác trước thời hạn, nhanh chóng chạy trở về, làm bạn với Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh vô cùng cưng chiều Mộ Uyển Nhu.
Có lẽ là do quá nhớ nhung Mộ Khuynh Thành đến thành bệnh, Mộ Thịnh đối với Mộ Uyển Nhu, quyến luyến đến mức như một loại bệnh trạng.
Thân thể Mộ Thịnh ngày càng sa sút, mỗi ngày đều phải uống một đống thuốc, lớn tuổi, thêm nữa chịu bệnh quấy nhiễu, tính nết của ông cũng khó khăn, lúc phát bệnh luôn luôn hết sức táo bạo, ai cũng khuyên không được.
Cũng chỉ có lúc có Mộ Uyển Nhu bên người, vừa dỗ vừa lừa gạt, ông mới bằng lòng uống thuốc.
Mộ Uyển Nhu làm nũng mềm nhũn một câu, ông Mộ đều đã vô cùng hưởng thụ, hiển nhiên bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết dần dần u ám, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Bởi vậy, lúc Mộ Thịnh nghe Mộ Uyển Nhu ra vẻ rộng lượng, lại vẫn luôn ấm ức ủy khuất, lại càng tức giận hơn, đập bàn quát to: "Thích cái gì?! Thằng nhóc này biết cái gì là thích không? Hôn nhân chỉ cần thích là đủ rồi hả? Uyển Nhu, con yên tâm, cho dù là thằng nhóc này muốn đón người phụ nữ vào nhà họ Mộ, chỉ cần ông nội còn sống một ngày, cũng tuyệt không trơ mắt ngồi nhìn mặc kệ! Ông nội đứng về phía con, chắc chắc sẽ giúp đỡ con!"
Mắt Mộ Uyển Nhu rưng rưng mỉm cười nhìn Mộ Thịnh, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Ông nội! Haizzz..."
"Ông nội, cháu quay về, còn muốn tuyên bố một chuyện với ông."
Mộ Thịnh tức giận nói một câu: "Chuyện gì?!"
Mộ Nhã Triết chậm rãi đi đến trước sofa rồi ngồi xuống, anh hơi dựa người về phía sau, tư thái giống như bá chủ, thanh thản lãnh ngạo.
Hai chân thon dài của anh tao nhã co lại, mắt đẹp mở to, lời nói lạnh lùng bật ra khỏi khóe môi: “Cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Uyển Nhu."
"Cái gì?!"
Mộ Thịnh nghe vậy, mặt biến sắc, đập bàn đứng lên, khó tin hỏi một câu: "Cháu vừa nói gì?!"
"Vừa nãy cháu nói rất rõ ràng, cháu muốn hủy bỏ hôn ước với cô ta." Mộ Nhã Triết hoàn toàn không coi sự tức giận của Mộ Thịnh ra gì, bình tĩnh lặp lại.
"Ông không cho phép!" Mộ Thịnh không chút nghĩ ngợi, thốt ra, cuồng nộ trên mặt đã sắp bạo phát: "Ông không biết cháu bị sao, trúng bùa mê gì, vậy mà nói ra đề nghị hủy bỏ hôn ước, cháu là kẻ vô liêm sỉ hả!"
Mộ Nhã Triết lại cười lạnh một tiếng: "Ông nội, ông đã thích cô ta như vậy, chẳng bằng, ông cứ cưới cô làm vợ nhỏ là được."
Mộ Thịnh nghe vậy, giận tím mặt, suýt nữa tức giận đến trúng gió: "Ngậm miệng! Thực là hoang đường!"
Mộ Nhã Triết nhếch môi cười, trước kia, nói đến nơi đây, thì dừng ở đây rồi.
Lời Mộ Thịnh nói, anh chưa từng làm trái chút nào.
Còn hôm nay, thì đã khác rồi.
"Ông nội, ông ép cháu cưới một người phụ nữ cháu không thích, đây mới gọi là hoang đường!"
"Cháu...! Đại nghịch bất đạo*!!" Mộ Thịnh bị một câu của anh làm tức giận đến dựng râu trừng mắt, ông giận dữ trừng Mộ Nhã Triết, trong ánh mắt vẩn đục không chịu nổi phụt ra ánh sáng sắc bén."Cháu đúng là đại nghịch bất đạo, làm trái lời ông nội nói, cháu muốn tạo phản hả?!"
*Đại nghịch bất đạo: vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.