Vân Thi Thi mấp máy môi, chưa từng quên cảnh mà cô nhìn thấy ở bệnh viên lần trước.
Cô ta vì anh, quyến luyến sự cưng chiều của anh, biểu cảm trên mặt cũng không phải là sự ỷ lại của một người em đối với anh trai.
Mà là ham muốn chiếm hữu.
Khao khát được yêu.
Muốn, mà không thể nào được.
Không thể nghi ngờ, Tống Ân Nhã thích Mộ Nhã Triết.
Chỉ là hoặc nhiều hoặc ít, bởi vì luân lý đời thường mà không thể biểu hiện rõ ràng.
Nhưng ít nhất là ở trong lòng Tống Ân Nhã, tình cảm đối với Mộ Nhã Triết không đơn giản như vậy.
Vân Thi Thi có chút hiểu được.
Ở mặt ngoài khinh miệt cô là người thứ ba.
Trên thực tế, trong lòng Tống Ân Nhã sao có thể không khát vọng có thể lấy thân phận một người con gái đứng bên cạnh Mộ Nhã Triết?
Không phải là thân phận em họ.
Sau khi hiểu ra, Vân Thi Thi nhếch môi cười, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ cô nói sai một điểm."
"Cái gì?" Tống Ân Nhã ngạc nhiên.
"Tôi không phải là người thứ cha chen chân vào cuộc hôn nhân kia." Vân Thi Thi nhíu mày, nét mặt biểu lộ sự tao nhã mà lạnh lùng mỉm cười: "Mộ Nhã Triết có vợ chưa cưới, cũng không phải chỉ là đính hôn thôi sao, kết hôn rồi sao? Cũng không có đi. Chen chân hôn nhân mà cô vừa nói, từ đâu mà có?"
"Nhưng anh Mộ và Mộ Uyển Nhu đã đính hôn rồi!" Tống Ân Nhã tức giận thốt ra.
Nhưng Vân Thi Thi chỉ chú ý tới lời của cô ta.
Mộ Uyển Nhu.
Không nghĩ ngợi gì gọi thẳng tên như thế.
Nói vậy, đối với Mộ Uyển Nhu là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết này, cô ta cũng không bằng lòng.
Vân Thi Thi cười: "Thì sao? Đính hôn mà thôi, dòng họ đề ra hôn ước, hai người đó cũng không yêu nhau, lại không có tình cảm. Chen chân? Ha ha."
Một tiếng cười lạnh, nhưng đã hoàn toàn khiến Tống Ân Nhã bị chọc giận.
Bởi vậy, cô ta cũng có chút không đắn đo, cười khẩy nói: "Ha ha! Cô quả nhiên là ngu ngốc! Cô thật sự cho rằng anh Mộ là thật tâm thích cô sao? Anh ấy đối với cô chỉ là chơi đùa mà thôi! Cô còn tưởng rằng cô thật sự có thể leo cao, thuận lợi vui vẻ, danh chính ngôn thuận gả vào nhà giàu có? Nhà họ Mộ giàu có bậc nhất, ông nội Mộ sao có thể chấp thuận để một diễn viên gả vào nhà họ Mộ? Nghĩ muốn trèo cao vào nhà họ Mộ sao, trở về mua cái gối đầu, nằm mơ còn thật hơn cái này!"
Nói một hồi chính là cô ta chê cười Vân Thi Thi mơ mộng hão huyền.
Sự chế giễu rõ ràng như vậy, quả thực giống như một cây kim xát muối, hung hăng đâm vào ngực, đau vô cùng.
Trong lòng Vân Thi Thi đau đớn, nhưng trên mặt lại duy trì vẻ tao nhã không đổi, cười hỏi ngược lại: "Như thế thì sao?"
"Cô..." Tống Ân Nhã thấy cô không có một chút hổ thẹn, khó thở hét: "Quả thực không biết xấu hổ!"
"Đúng vậy, cô nói không sai." Vân Thi Thi vô tội bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ khi bị cô ta "nhìn thấu": "Tôi chính là muốn leo cao đấy, tôi là tới cướp đoạt anh của cô đấy, cướp đoạt chồng chưa cưới của Mộ Uyển Nhu đấy, tôi chính là kẻ thứ ba. Nhưng..."
Dừng một chút, Vân Thi Thi nâng mắt, mắt mở to, giống như băng lạnh, nói với cô ta: "Cô có thể làm gì tôi?"
"Cô...!"
Tống Ân Nhã giơ bàn tay lên cao, tức giận đến mức muốn đánh lên mặt cô.
Vân Thi Thi giơ tay, nắm chặt tay cô ta, dùng lực mạnh, gần như làm cho cổ tay trắng ngần xuất hiện vết thâm.
Bàn tay cô ta mềm mại không xương, yếu đuối, nhưng Tống Ân Nhã không nghĩ tới chính là lực đạo của cô lại lớn như vậy!
Vân Thi Thi bị chọc giận liền giống một con mèo nhỏ răng lưỡi bén nhọn, giương móng vuốt lên, khiến người ta đau đến tột đỉnh.