Vân Thi Thi trầm tư trong khoảng khắc, chậm rãi nói: "Cô ta nói với em, cô ta mang thai rồi. Lên án em là kẻ thứ cha tham gia vào hôn nhân giữa hai người..."
"A!"
Mộ Nhã Triết nghe thấy vậy, lạnh lùng trào phúng một tiếng, trong lòng không khỏi hơi nổi cáu, càng thêm bất đắc dĩ."Cho nên, em tin rồi?"
Nếu bởi vì chuyện khác, kéo số cảu anh vào sổ đen, có lẽ anh còn có thể chịu được.
Nhưng chỉ đơn giản là một người phụ nữ ở trước mặt cô nói vài câu nặng nhẹ không chứng cứ, vậy mà cô lại tin.
Thậm chí không xác nhận một câu, không thèm cho anh cơ hội tự giải thích, đã đánh anh vào tù.
Người phụ nữ này không khỏi quá phận.
Vân Thi Thi thấy khóe miệng anh có độ cung đùa cợt, đầu lông mày không khỏi khẽ nhếch."Làm sao vậy?"
"Cô ta nói, em tin vô điều kiện. Cho nên..."
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mộ Nhã Triết gắt gao dừng trên mặt của cô, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh, không đủ khiến em vô điều kiện tin tưởng?"
"Em lấy cái gì tin tưởng anh?" Vân Thi Thi bất đắc dĩ địa hỏi lại anh.
Chất vấn anh, cô một chút lập trường cũng không có.
Lúc cô từ trong miệng Mộ Uyển Nhu biết cô ta có thai của anh, một chớp mắt kia, cơ hồ là tuyệt vọng hủy diệt đất trời.
Không có bất kì hoài nghi gì, cô lập tức tin.
Bởi vì, cô tựa hồ thật sự không có một chút lập trường chất vấn, không phải sao?
Cô ta là vị hôn thê của anh.
Mà anh, là vị hôn phu của cô ta.
Dù cho cô ta có mang cốt nhục của anh, không phải cũng là danh chính ngôn thuận sao.
Lúc này, chẳng lẽ cô không nên ngoan ngoãn tự giác rời khỏi?
Nhưng hôm nay, cô không nghĩ như vậy.
Mọi thứ hiện giờ của Mộ Uyển Nhu, vốn đều là thuộc về cô.
Cô hẳn là không nên lùi bước, cô nên đoạt lại những gì của mình, không từ thủ đoạn mà đoạt lại.
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi mấp máy môi, lại nghe từ đỉnh đầu truyền tới tiếng người đàn ông nhẹ nhàng cười như vậy: “Anh chết chắc rồi."
Vân Thi Thi nhíu mày.
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm vẻ mặt không được tự nhiên của cô, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, bỡn cợt mà nói: "Cho anh vào sổ đen, là vì ghen?"
Cô hơi kinh ngạc địa nâng mắt. Đã thấy người đàn ông buông mắt nhìn cô, trên mặt là vẻ mặt kiêu căng pha lẫn tự hào.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy cô ngạc nhiên như vậy, trên mặt không thấy bất kì dấu hiệu tức giận nào, hoàn toàn không phải kiêu ngạo không ai bì nổi như bình thường. Bỗng nhiên anh nhớ Mẫn Vũ mà nói tới.
Ghen = thích.
Người phụ nữ này thích anh!
Không thể nghi ngờ.
Thậm chí, thích anh không giống bình thường! Cho nên lúc Mộ Uyển Nhu tại diễu võ dương oai trước mặt cô, cô mới có thể thẹn quá thành giận, trong cơn tức giận kéo đen anh?
"Em thích anh."
Dừng một chút, bỗng nhiên Mộ Nhã Triết cảm thấy từ này cũng không thích hợp, lập tức lại đổi từ khác: "Vân Thi Thi, em yêu anh rồi."
Bảy chữ Ngắn gọn, thốt ra từ miệng anh vô cùng chắc chắn, bá đạo mà lại đắc ý.
Vân Thi Thi hồ đồ, mở to mắt nhìn anh, không biết này tự tin của người đàn ông tới từ chỗ nào.
Ghen = thích?
Vậy mà tự động nhập cô vào công thức như vậy.
Người đàn ông này, sao tự mình đa tình như vậy?
"Lại còn không thừa nhận sao?" Tay Mộ Nhã Triết chạm lên cái mũi tinh xảo của cô, cười nói.
Người phụ nữ này, nhất định là yêu anh rất sâu đậm, mới có thể ăn bình dấm chualớn như vậy.
Mẫn Vũ nói, phụ nữ đang yêu có ham muốn chiếm hữu làm cho người ta vô cùng khó hiểu.
Bình thường họ không thích người đàn ông của mình thân cận với bất kì người phụ nữ nào dù cho chỉ một chút.
Càng ghen nhiều, càng thể hiện địa vị người đàn ông này trong lòng cô là không thể thay thế được.
Người phụ nữ ngốc này, nhất định là đã yêu anh rất sâu đậm rồi, mới có thể ăn dấm chua nhiều như vậy.