Cô không thể chịu nổi việc người phụ nữ khác mang cốt nhục của của anh.
Nhưng càng không thể chịu đựng, lừa gạt trắng trợn như thế!
Vì thế, Vân Thi Thi uyển chuyển cười nói: "Mộ Nhã Triết, anh không cần giải thích nhiều như vậy, Mộ Uyển Nhu rõ ràng đã mang thai, anh lại nói anh chưa từng chạm vào cô ta?"
Dừng một chút, cô gắt gao nhìn vào ánh mắt anh, hỏi lại: "Hay là nói, anh lừa gạt em như trẻ con? Chỉ đang trêu đùa em? Anh nghĩ em dễ gạt như vậy sao?"
Mộ Nhã Triết khó có khi buồn bực nói: "Em nghi ngờ lời nói của anh?"
Sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt: "Nghi ngờ? Anh không chạm vào cô ta, vậy đứa con trong bụng của cô ta cuối cùng là của ai? Chẳng lẽ, cô ta bên ngoài... Hả?!"
Cô không tin Mộ Uyển Nhu bên ngoài..., càng không tin đứa trẻ trong bụng của cô ta không phải của Mộ Nhã Triết.
Nếu là như vậy, đối với Nhà họ Mộ mà nói, đây quả thực là chuyện động trời.
Tính tình Mộ Nhã Triết kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được phản bội như vậy?
Mộ Nhã Triết biến sắc, thấy nghi ngờ không che dấu trên mặt cô, trong mắt tức khắc nổi lên hờn giận: "Vân Thi Thi, em không tin anh sao?"
Vân Thi Thi nâng cằm, mặt không chút thay đổi nói: "Em chỉ tin sự thật!"
Anh bỗng nhiên buồn bực: "Cô ta mang thai, nhưng con không phải của anh."
"Vậy là của ai?" Vân Thi Thi ép sát từng bước, hiển nhiên không muốn bị qua loa như vậy!
Chân mày Mộ Nhã Triết nhíu lại, im miệng không nói, sau một lúc lâu, lạnh lùng thốt ra: "Em nghe rõ, cô ta với anh, chỉ là một con cờ, quân cờ dùng để đổi lấy quyền hành nhà họ Mộ. Từ đầu đến cuối, anh chừng từng chạm vào một đầu ngón tay của cô ta. Còn đứa con trong bụng của cô ta là con của ai, sau này em sẽ biết!"
Dừng một chút, anh gắt gao bắt lấy bờ vai của cô, trầm giọng nói: "Em chỉ cần nhớ kỹ, anh không có chạm vào cô ta, là đủ rồi."
Vân Thi Thi không thể nhịn được nữa đẩy ra anh: "Anh có thể đừng qua loa em như vậy hay không!"
"..."
Trong mắt cô hơi cáu, nằm lấy vạt áo của anh, không thể khống chế mà chất vấn: "Cô ta với anh, là một quân cờ, còn em thì sao? Em cũng là quân cờ sao?!"