Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh lẽo, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Anh chưa từng nói em là quân cờ!"
"Nhưng anh có thể đính hôn với một "quân cờ", anh cũng không thể cho em một thân phận danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ ở trong mắt anh, em thậm chí cả một quân cờ cũng không bằng?!"
Vân Thi Thi cười lạnh, hỏi lại một câu, mặt Mộ Nhã Triết nhất thời u ám.
Nháy mắt khí lạnh đông thành băng.
"Có ý gì?"
Vân Thi Thi nhếch môi cười, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng lúc lời nói bật ra khỏi cuống họng, lại lộ ra hơi hơi run rẩy: "Mộ Nhã Triết, em thích anh, anh thì sao? Anh thích em không?"
Mộ Nhã Triết hơi hơi mở miệng, lại không phát ra một chữ nào.
Một chữ "Thích*" lại gắt gao vướng lại cổ họng, nói không nên lời.
*trong tiếng Trung là “hai chữ hỉ hoan”, mình mạn phép sửa lại cho phù hợp.
Anh luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, đang thích người phụ nữ trước mặt, nhưng lại không thể thẳng thắn nói ra miệng chữ "Thích" đó.
Vân Thi Thi thấy anh im miệng không nói, ý cười trên mặt lại hơi hơi lạnh đi.
"Em đây cũng nói cho anh biết! Anh thích anh! Nếu em đã thích anh, nhận định anh, tức là em đã hai tay dâng lên trái tim mình cho anh rồi?! Còn anh, anh có thể không?"
Anh có thể.
Trong lòng nghĩ như vậy, muốn nói vậy nhưng lời đến bên môi, lại làm thế nào cũng phát không ra âm tiết nào.
Mộ Nhã Triết gắt gao nhìn cô, nhất thời không tiếng động.
"Anh có biết em vừa mới gặp ai không?"
Sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt, dần dần hạ mi mắt, trong một chớp mắt trong đôi mắt đã hiện lên mất mát, vô lực nói: “Em gặp Tống Ân Nhã, cô ta dùng lời nói chính nghĩa ngay trước mặt mọi người lên án em, châm chọc em là kẻ thứ ba. Mộ Nhã Triết, có phải tình cảm của em có giá rất rẻ hay không, hay là trong mắt anh, em cũng chỉ là một quân cờ cho anh lợi dụng, một người phụ nữ lúc anh buồn chán thì gọi là tới, lúc ghét rồi đuổi thì đi? Anh có thể cho Mộ Uyển Nhu hôn ước danh chính ngôn thuận, anh lại không thể cho em một thân phận trong trong trắng trắng! Em không cần cuộc hẹn lãng mạn, em không cần dây chuyền kim cương đẹp mắt, em không cần anh hao tâm tổn trí làm em vui vẻ như vậy!"
Vân Thi Thi nâng mắt lên, mặt tái nhợt nhìn về phía anh.
Hai ánh mắt va chạm trong không trung.
Cô nhìn anh, bỗng nhiên tới gần anh, kề sát trước người anh, nâng tay lên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào ngực anh.
Nơi đó, có tiếng tim đập leng keng hữu lực của anh.
"Em muốn nơi này của anh, anh có thể cho em không?"
Đôi mắt đẹp đẽ của Mộ Nhã Triết nhìn cô không chớp.
Cổ họng Vân Thi Thi khô khốc, lần thứ hai hỏi một câu: "Em hi vọng chiều chuộng anh cho em là danh chính ngôn thuận, anh có thể cho em không?"
Anh im lặng từ đầu đến cuối, dần dần khiến cô nản lòng thoái chí, Vân Thi Thi tự giễu cười, tự hiểu là những câu hỏi mất khống chế vừa rồi không khỏi quá buồn cười.
Nói đến trong lòng anh rồi sao?
Ở trong lòng anh, cô chỉ là một quân cờ gọi thì tới, đuổi thì đi?
"Hôn nhân đối với em có nghĩa là gì, anh biết không? Nếu như anh ngay cả một thân phận danh chính ngôn thuận cũng không thể cho em, dựa vào cái gì mà muốn em thích anh?!"
Vân Thi Thi khẽ cắn môi, vô lực mà nói: "Em không muốn thích anh nữa!"
Một câu nói giống như thanh đao lạnh lẽo, đâm sâu vào trong máu thịt, một chớp mắt kia, tim của anh giống như bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào.
Cô không muốn thích anh nữa hả?
Người phụ nữ đáng ghét này, sao có thể tự quyết định như vậy?
Cô không muốn thích anh, anh có cho phép đâu?
Mộ Nhã Triết đứng lặng ở đó, thân hình cao lớn kiêu căng cứng đờ giống như hóa đá, biểu tình trên mặt giống như tảng băng rét lạnh, trong mắt, chỉ có rối rắm và xấu hổ giận dữ.
Vân Thi Thi khó có thể chịu được im miệng không nói của anh, xoay người còn muốn chạy đi!
Anh tiến lên, cầm chặt cánh tay của cô, một tay ép cô quay lại.