"Anh... Trong đầu anh cả ngày đều là nghĩ muốn cái này?" Vân Thi Thi vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đều nghĩ làm sao ăn em."
"..." Vân Thi Thi hoàn toàn hết chỗ nói, buồn bực: "Anh còn chưa ăn no sao?"
Mộ Nhã Triết nhếch mày, lại ngậm một miếng thịt bò, đến trước mặt cô.
Lần này, cô chẳng quan tâm nhiều.
Thật sự là quá đói rồi.
Một khi đói bụng, liền không nghĩ nhiều như vậy, vì thế cô nhẹ nhàng ôm bờ vai của anh, từ trong miệng anh ngậm lấy đồ ăn, nuốt xuống.
Anh không ngại phương thức rườm rà như vậy, ở trong miệng cô lần lượt tiến vào.
Mà vân Thi Thi dần dần cũng tiếp thu phương thức như vậy, giống như một con mèo nhu thuận, ru rú ở trong lòng anh, không sợ hãi từ trong miệng anh tiếp nhận.
Qua một thời gian, món ăn trên bàn bị tiêu diệt phân nửa.
Mộ Nhã Triết ngậm gan ngỗng, cho cô ăn, nhân tiện hôn cô.