Người nọ chỉ lắc lắc đầu, lập lờ nước đôi nói: "Khó nói.”
Nhan Băng Thanh hỏi: "Lời này của cô có ý gì?"
Nhưng mà người này dù thế nào không chịu nhiều lời.
Nhan Băng Thanh không cho là đúng.
Bối cảnh lớn, có thể lớn hơn trời sao?
Chỗ dựa sau lưng cô ta là Dương Thọ Trình đó.
Đến buổi chiều, phân diễn của Vân Thi Thi kết thúc, về phòng nghỉ, đã thấy Mộc Tịch đang chỉnh lý dụng cụ trang điểm của cô, hốc mắt hồng hồng, thấy cô trở về, lập tức miễn cưỡng cười vui nói: "Thi Thi, cô đã về rồi!"
"Cô... Làm sao vậy?"
Tâm tư Vân Thi Thi vô cùng nhanh nhạy.
Liếc thấy trên mặt cô ấy không thích hợp, đi tới, nhìn gần mặt cô ấy, lại phát hiện ánh mắt cô ấy sưng đến khó tin.
Cô nhíu nhíu mày, thân thiết nói: "Sao lại khóc?"
"Không có!"
Mộc Tịch vội vàng xoay mặt đi, không muốn để cho cô thấy.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Vân Thi Thi đối xử với cô ấy tốt như vậy, nhìn thấy cô ấy bị Nhan Băng Thanh khi dễ, chắc chắn sẽ tìm tới cửa lý luận.
Cô ấy không nghĩ vì vấn đề của mình, khiến Vân Thi Thi đắc tội Nhan Băng Thanh.
Dù sao thì cũng không sao cả!
Trên cánh tay chỉ là một một vết thương nhỏ, dụng nước lạnh hạ nhiệt, đã tốt hơn nhiều.
Cũng không phải một mảnh rất lớn, bọt nước biến mất là tốt rồi.
Mộc Tịch chỉ nghĩ vậy.
Vân Thi Thi thấy vẻ mặt cô ấy né tránh, có một chút không hờn giận rồi.
"Mộc Mộc, tới cùng cô làm sao vậy? Vẻ mặt cô rất không bình thường đó? Có ai khi dễ cô, cô nói thẳng ra cho tôi!"
Mộc Tịch vội vã lắc lắc đầu: "Không có mà! Cô đừng nghĩ lung tung.”
"Gạt người! Cô nhìn cô đi, mắt sưng lên, nhất định bị người ta bắt nạt đến mức phát khóc!"
Vân Thi Thi đau lòng vén mái tóc của cô lên, khóe mắt lướt qua đã thấy cánh tay cô ấy gắt gao che lại.
Hôm nay trời nóng dữ dội.
Trước kia vào những lúc như thế này, cổ tay áo của cô ấy đều là được xắn lên.
Hiện giờ lại kéo áo che kín cánh tay.
Vân Thi Thi cảm thấy kì lạ, bắt lấy cánh tay của Mộc Tịch, không nghĩ tới cầm trúng chỗ bị phỏng của cô ấy.
Mộc Tịch đau đến run run, làm như cố nén, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn.
Cánh tay rụt rụt.
Trong lòng Vân Thi Thi giật mình, lập tức nâng cánh tay của cô ấy lên, vén lên vừa nhìn, đã thấy một mảnh nóng đỏ.
Trên mặt cô ngẩn ra, lập tức ép hỏi: "Sao lại thế này?"
"Không có việc gì mà! Không cẩn thận nên bị bỏng.”
"Ai làm!" Giọng Vân Thi Thi hơi hơi cao lên.
Thân hình Mộc Tịch chấn động, thấy hình như cô tức giận, lúc này mới bất đắc dĩ, một năm một mười nói chuyện vừa rồi với cô.
Vân Thi Thi tức giận sắc mặt khó coi: “Sao cô ta có thể quá đáng như vậy?"
"Tính tình Nhan Băng Thanh luôn là như vậy, không hài lòng một chút, thì trút giận loạn xạ! Tất cả mọi người đã quen rồi.”
Mộc Tịch ấm ức nức nở nói, "Thi Thi, cô còn nhớ người trợ lý lần trước tôi nhắc tới với cô không? Bị cô ta bị hắt trực tiếp nước sôi lên người, bị bỏng đến mức rơi mất một lớp da, nhưng phải làm thế nào đây? Sau lưng Nhan Băng Thanh có kim chủ làm chỗ dựa, không ai đám đắc tội được với cô ta!"
"Có người làm chỗ dựa, thì vô pháp vô thiên như vậy sao?"
Vân Thi Thi cảm thấy được không thể nói lý: "Thực quá đáng, quả thực vô cùng quá đáng!"
"Đúng vậy. Không ai dám đắc tội cô ta. Tôi bị cô hắt trà, đã xem như tốt rồi. Cô ta vốn đã vô pháp vô thiên quen, tư thế cao vô cùng.”
"Khi dễ tôi, có thể! Khi dễ người của tôi, không được.” Vân Thi Thi kéo tay cô ấy, đi ra ngoài.
Mộc Tịch cả kinh nói: "Thi Thi, chị muốn đi đâu?!"
"Bắt cô ta xin lỗi cô!" Vân Thi Thi gằn từng chữ nói.