Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 701: Cái Tát Trong Cảnh Diễn (2)



Lúc sau, trên màn ảnh cắt, thông qua hoá trang, bổ sung cảnh chụp dấu tay màu đỏ giả do bị đánh trên mặt, coi như là đã hoàn thành rồi.

Chỉ là, có thể trùng khớp được hoàn toàn thực sự rất khó.

Vốn là ngay từ đầu, Nhan Băng Thanh là đánh giả, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, rõ ràng Vân Thi Thi rất phối hợp, nhưng một đoạn cảnh diễn cái tát này, xem ra cũng rất là đột ngột.

Nếu không phải bàn tay Nhan Băng Thanh chậm đi một chút, Vân Thi Thi nhanh chóng đưa tay ra chụp, căn bản không biết tiếp theo sẽ như thế nào.

Lâm Phượng Thiên dậm chân, mắng Nhan Băng Thanh xối xả.

Nhan Băng Thanh lại vô tội nói: "Không thể trách tôi được! Đoạn này lời kịch dài như thế, vừa muốn nắm giữ tốt cảm xúc, lại vẫn phải chú ý vị trí, quan trọng là, tôi còn phải chú ý lực để không đánh trúng cô ta, quá khó khăn, anh bảo tôi phải diễn như thế nào!"

Lâm Phượng Thiên nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi.

"Nếu không, cô để tôi đánh thật xem? Diễn như vậy chắc chắn sẽ chân thật hơn! Đạo diễn Lâm, anh chuyên nghiệp, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của tôi chứ! Tôi cũng muốn quay phim thật tốt, chứng minh thực lực của tôi! Huống hồ diễn như vậy, trước kia tôi cũng từng thử qua, bị đánh một cái cũng không có gì to tát. Thi Thi là người mới, nhất định sẽ đồng ý!"

Nhan Băng Thanh đề nghị như thật, nói xong thì nhìn về phía Vân Thi Thi: "Cô có đồng ý không?"

Vân Thi Thi mấp máy môi, nhìn Lâm Phượng Thiên, một lúc lâu không nói tiếng nào.

Nếu là diễn viên khác nói như vậy, cô chắc chắn sẽ đáp ứng. Nhưng Nhan Băng Thanh đề nghị như vậy, Vân Thi Thi làm sao có thể không nhận ra tâm tư của cô ta?

Cô ta là muốn mượn cớ diễn cảnh này để đánh cho cho hả giận.

Lâm Phượng Thiên nhíu mày.

Trên thực tế, rất nhiều diễn viên khi diễn cảnh như thế này đều không thể hoàn thành sau vài lần đánh giả, diễn viên còn sốt ruột hơn đạo diễn, dưới tình thế cấp bách sẽ chủ động đề nghị đánh thật.

Cho dù là người lớn tuổi cũng sẽ sẵn sàng hi sinh vì nghệ thuật, tuy là chịu khổ nhưng bị đánh thật sẽ có hiệu quả tốt hơn.

Nhưng mà, Vân Thi Thi sẽ đồng ý sao?

Lâm Phượng Thiên không biết Nhan Băng Thanh và Vân Thi Thi rốt cuộc có ân oán gì, chỉ biết là bộ phim này Nhan Băng Thanh biểu hiện tốt, tiến bộ hơn rất nhiều so với trước kia.

Nếu là có thể có được hiệu quả tốt, anh ta đương nhiên sẽ đồng ý, chỉ cần xem ý kiến của Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi thấy Lâm Phượng Thiên hỏi như vậy cũng không từ chối, gật đầu.

Vì thế, liền có một màn kia.

Nhan Băng Thanh đánh một bạt tai, trên mặt Vân Thi Thi nhanh chóng đỏ sẫm một mảnh, hiện lên dấu năm ngón tay hồng hồng, đôi má nóng rát.

Mộc Tịch đau lòng chạy tới, đầu ngón tay xoa trên gương mặt cô, vừa nóng vừa sưng.

Trong lòng hận không thể chọc thủng Nhan Băng Thanh.

"Thi Thi, đau không?" Mộc Tịch cẩn thận hỏi han, cổ họng phát ra tiếng buồn bã.

Vân Thi Thi rên nhẹ một tiếng, nhưng vẫn nói: "Không đau.”

Làm sao có thể không đau?

Một cái tát kia, Nhan Băng Thanh dùng mười phần sức lực, hận không thể tát cô đến mức máu tươi đầm đìa.

Nhưng so với đau, sự nhục nhã mới càng khó chịu.

Nhan Băng Thanh là cố ý.

Không thể nghi ngờ.

Không nghĩ tới, cô ta đê tiện như vậy, lại dùng loại thủ đoạn này trả thù.

"Thật quá đáng, làm sao có thể như vậy?" Mộc Tịch đau lòng đến nỗi sắp khóc: "Cô nói với đạo diễn Lâm đi, cảnh này là cô ta mượn cớ xuống tay, không biết sau này cô ta còn có thể gây ra những chuyện gì nữa.”

"Có ích sao?" Vân Thi Thi mặt không chút thay đổi hỏi lại: "Vô ích thôi, Mộc Tịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.