Bên cạnh, rõ ràng Nhan Băng Thanh đang trào phúng cười lạnh, oán thầm giống như kiếm độc đâm vào trên thân thể cô.
Nhưng bộ dạng cô lại như là không nghe thấy, trên mặt nhàn nhạt, kiêu căng, thanh nhã, giống như tiên tử xuất trần, không nhiễm bụi trần nhân gian.
Nhan Băng Thanh nghiến răng nghiến lợi, âm thầm buồn bực dùng ánh mắt đâm xoáy vào cô.
Cô đứng ở nơi đó, cứ an tĩnh như thế, cho dù là nhục nhã như vậy cũng không thể làm cô động tâm.
Nhan Băng Thanh vốn cho là, hai cái tát, Vân Thi Thi nhất định sẽ cầu xin cô ta tha thứ.
Đổi lại là những người khác, chống không lại liền nhìn cô ta cầu xin tha thứ, cũng sẽ tủi thân chảy nước mắt, khóc lóc cầu xin cô ta đừng xuống tay nặng như thế.
Nhưng cô không có, chỉ đứng ở nơi đó, im hơi lặng tiếng, thân thể nhẹ nhàng xiêu vẹo như cánh bướm.
Nhan Băng Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, dù sao, cô ta vẫn có rất nhiều thời gian, cô ta muốn xem Vân Thi Thi có thể chống đỡ tới khi nào!
...
"Bốp - - "
Vân Thi Thi mặt lại bị đánh một bên.
Lại ong ong lỗ tai.
Cô thậm chí có chút nghi ngờ, có phải hay không màng tai cũng bị cô ta đánh thủng rồi.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng Nhan Băng Thanh nhân nhượng cười: "Đạo diễn Lâm, vừa rồi tôi điều chỉnh tâm trạng không được tốt lắm!"
Lâm Phượng Thiên không kiên nhẫn mà nói: "Nhan Băng Thanh, đây là studio, không phải nơi cô có thể làm loạn!"
Anh ta không biết Nhan Băng thanh và Vân Thi Thi rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà vài lần NG, cho dù là mù cũng có thể nhìn ra Nhan Băng Thanh là cố ý.
Bởi vậy, trong lời nói của anh ta lộ ra vẻ răn dạy.
Nhan Băng Thanh lại chẳng thèm ngó ngàng tới.
Vân Thi Thi có Lâm Phượng Thiên bảo vệ thì sao?
Chẳng lẽ có bản lĩnh đá cô ta ra khỏi tổ phim sao?
Cô ta mới không sợ.
Cố Tinh Trạch đi đến bên người cô ta, tức giận nói: "Nhan Băng Thanh, đủ rồi.”
"Tinh Trạch, em không biết anh đang nói cái gì, anh có ý gì?" Nhan Băng Thanh bất mãn nói.
"Em rõ ràng là cố ý!"
Giọng nói Cố Tinh Trạch rét lạnh, ánh mắt giận dữ: "Em còn như vậy, có tin anh...”
"Xóa sổ em?" Nhan Băng Thanh nói tiếp lời của anh, ánh mắt xoay vòng: "Anh vì một người mới mà đối xử với em như vậy, Tinh Trạch, uổng phí chúng ta hợp tác nhiều năm!"
"Nể mặt anh, đừng làm khó cô ấy!"
"Được rồi, em thật sự không cố ý, thật sự là không cẩn thận.” Nhan Băng Thanh giải thích.
Mặc dù Cố Tinh Trạch không tin nhưng cũng không thể làm gì khác.
Anh ta biết, nếu Vân Thi Thi chịu nhận thua trước Nhan Băng Thanh, có lẽ sẽ không phải chịu khổ như vậy.
Nhưng anh ta tin tưởng, tính tình Vân Thi Thi quật cường, chắc chắn sẽ không cúi đầu.
...
"Bốp - - "
Vân Thi Thi xoay mặt sang một bên, toàn thân cứng ngắc như đá, sắc mặt trắng như tờ giấy.
"CUT!"
Nhan Băng Thanh liếc xéo cô một cái: "Ơ kìa, sao lại thế này, sao cô lại không có cảm xúc? Vân Thi Thi, cô thật đáng ghét!"
Vân Thi Thi bình tĩnh cười, như là không có bất cứ cảm xúc gì, quay sang, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta: "Chị Băng Thanh, lời thoại của chị sai rồi!"
"Cô...! Vân Thi Thi, cô lại dám mạnh miệng như vậy!" Nhan Băng Thanh uy hiếp nói.
...
"Bốp - - "
"Vân Thi Thi, biểu tình của cô vừa rồi không đúng, nhưng không sao, cô là người mới, ngẫu nhiên sai một chút cũng không sao, lần sau chú ý là tốt rồi.”
Vân Thi Thi nhắm mắt lại, dường như đang điều chỉnh cảm xúc.
Lần thứ hai mở mắt ra, ánh mắt lại giống như bầu trời xác xơ, lạnh nhạt vô cùng.