Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 710: Thủng Màng Nhĩ (6)



Mặc dù cô ta không thích Vân Thi Thi, nhưng cũng không quá chán ghét. Dù sao nhiều ngày ở chung, Vân Thi Thi đối với người ngoài rất khiêm tốn, cũng không chỉa mũi nhọn về ai.

Có một lần, Dương Mị bị cảm nắng suýt nữa choáng đến ngất đi, là Vân Thi Thi đúng lúc phát hiện, đưa cô ta xuống phòng y tế.

Trên đường, bởi vì cô ta bị cảm nắng mà nôn mửa, làm bẩn quần áo Vân Thi Thi, nhưng không thấy trong mắt cô có một tia chán ghét.

Có lẽ là từ ngày ấy trở đi, Dương Mị đối với cô khác hẳn, nhưng mà lại ngại Nhan Băng Thanh, Dương Mị không dám tỏ ra thân thiết với Vân Thi Thi.

So với Vân Thi Thi, Dương Mị càng chán ghét Nhan Băng Thanh nhiều hơn, chán ghét cô ta ỷ vào chỗ dựa lớn, ức hiếp diễn viên khác trong đoàn phim.

Nâng lên giẫm xuống, không từ thủ đoạn phương thức, làm người khác chán ghét.

Dương Mị cũng không dám đối nghịch với Nhan Băng Thanh.

Cô ta không phải đối thủ của Nhan Băng Thanh.

Nhưng mà mới vừa rồi, Dương Mị thấy Mộ NhãTriết sát khí bức người nhìn Băng Nhan Thanh, Dương Mị lập tức hiểu được, trong lòng người đàn ông quyền thế này, Vân Thi Thi rốt cuộc quan trọng như thế nào.

Vân Thi Thi là người của Mộ Nhã Triết?

Ở trong cái vòng tròn này nhiều năm như vậy, cô ta gặp Mộ Nhã Triết không nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy biểu tình lãnh khốc trên mặt anh.

Trước đó, cô ta thậm chí còn cho rằng không có bất cứ điều gì có thể làm anh biến sắc.

Vân Thi Thi là ngoại lệ.

Dương Mị liền nhân cơ hội, mượn địa vị Vân Thi Thi trong lòng Mộ Nhã Triết, diệt trừ cái đinh trong mắt là Nhan Băng Thanh.

Trong lòng cô ta chắc chắn, Nhan Băng Thanh khiến Vân Thi Thi bị thương đến mức này, Mộ Nhã Triết tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

...

Trong bệnh viện tư nhân của Mộ Thị.

Trong văn phòng bác sĩ, không khí trầm lặng, không khí khẩn trương giống như dây cung bị buộc chặt, hết sức căng thẳng.

Vân Thi Thi nằm ở trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, vẫn chưa tỉnh táo lại, cả người an tĩnh đến mức dường như không có tiếng động.

Một bên, hộ lý nơm nớp lo sợ, nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế.

Bác sĩ cầm báo cáo, lật qua lật lại, mặc dù ra vẻ trấn định, nhưng bàn tay cầm báo cáo hơi run.

Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn anh ta, môi mỏng nhếch lên thành một đường cong kiêu hãnh, ngồi ở phía xa, không nói một lời, không khí này đủ để giết người.

Một hộ lý mang thuốc đến, gây ra chút tiếng động, ánh mắt lợi hại của anh liền bắn tới, lạnh lùng: "Yên lặng!"

Ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc bén, lạnh đến thấu xương, khiến người ta sợ hãi.

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi anh Mộ, tôi không cố ý!"

Hộ lý khẩn trương liên tục xin lỗi.

Mắt Mộ Nhã Triết phát lạnh: "Không phải nói cô yên lặng sao? Ngậm miệng.”

Hộ lý lập tức cắn môi, cũng không dám phát ra tiếng động nào.

Anh lại chuyển mắt nhìn bác sĩ, bác sĩ bị anh nhìn chăm chú tới mức nổi da gà, người đàn ông này thật đáng sợ, ngồi ở trước mặt anh ta tỏa ra thứ khí chất lạnh nhạt tự nhiên.

"Sao rồi? Bị thương nghiêm trọng không?" Mộ Nhã Triết mở miệng, giọng nói lộ ra sự khẩn trương.

Bác sĩ ngẩng đầu, hắng giọng một cái, nói: "Có thể nói là nghiêm trọng, nhưng cũng không tính nghiêm trọng.”

"Tôi không cần câu trả lời lập lờ nước đôi.” Mộ Nhã Triết tức giận.

Bác sĩ lập tức nói: "Trên mặt cô Vân bị sưng, đợi một thời gian nữa sẽ khỏi. Vết máu trong mắt là vì ngoại lực tác dụng, bị xuất huyết kết mạc, ngược lại cũng không có gì đáng lo, lúc trước đã chườm lạnh, qua mấy ngày liền có thể tự lành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.