Ánh mắt Mộ Uyển Nhu nhìn thẳng vào ông ta, trong mắt vừa có vẻ ngoài ý muốn vừa có vẻ kinh ngạc, đến cuối cùng là trong lòng đầy sợ hãi, tất cả lộ rõ trên mặt.
"Hử?" Mộ Liên Tước nhìn cô ta mấp máy môi hồi lâu mà không thốt lên được câu nào, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Chỉ thế này đã đủ dọa cô ta sợ rồi sao?
Nha đầu này, so đức hạnh với hắn vẫn còn kém xa.
Mộ Uyển Nhu nhìn sắc mặt lạnh lùng của ông ta, kinh ngạc hỏi: "Là ông làm sao?"
Mộ Liên Tước chậm rãi nhả một hơi khói, nói thẳng: "Tôi chỉ làm chuyện giống như cô đã làm thôi.”
Ý tứ trong lời nói của ông ta đã không thể rõ ràng hơn.
Lúc trước, Mộ Thịnh cho người làm báo cáo giám định thân phận của Mộ Uyển Nhu ở trong bệnh viện tư nhân của Mộ thị, mà bệnh viện kia lại nằm trong tay ông ta, ông ta muốn lấy được bản báo cáo gốc cũng không phải chuyện phiền toái khó khăn gì.
Chỉ là thủ đoạn của ông ta ác độc hơn Mộ Uyển Nhu một chút.
Mộ Uyển Nhu chỉ là mua chuộc vị bác sĩ kia, sau đó cho người kia một số tiền lớn, ký cam kết giữ bí mật, cuối cùng là xuất ngoại.
Mà Mộ Liên Tước, đối với vị bác sĩ đã giúp ông ta làm bản báo cáo giả thì giết người diệt khẩu, tiêu hủy hoàn toàn mọi chứng cứ, làm rất sạch sẽ.
Cho nên, cho dù là Mộ Nhã Triết thì đến giờ cũng không tra rõ được chuyện này.
Chỉ biết rằng bản báo cáo giám định DNA của Mộ Uyển Nhu là giả, nhưng mãi vẫn không tìm được nhân chứng.
Ha ha, người đã chết rồi, thi thể đã hóa thành tro, làm sao có thể tìm được chứ!
Nhưng sau đó, vị bác sĩ bị Mộ Uyển Nhu mua chuộc kia xuất ngoại, bay đến Mỹ, Mộ Liên Tước chỉ sợ người kia không giữ kín miệng, ông ta biết rõ thủ đoạn của Mộ Nhã Triết, đến lúc đó nhất định có thể tra ra.
Đứa cháu này thủ đoạn còn tàn ác hơn cả ông ta, cho dù Mộ Uyển Nhu có mua chuộc rồi thì thế nào?
Đến lúc đó, Mộ Nhã Triết chắc chắn có cách khiến vị bác sĩ kia mở miệng làm chứng.
Vì thế, ông ta phái người đuổi theo đến Mỹ, giết vị bác sĩ kia để diệt khẩu, sau đó ném xác xuống biển, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.
Người sống có thể bị bức cung, nhưng người chết rồi làm sao có thể mở miệng!
Mộ Uyển Nhu bị ánh mắt âm độc của ông ta uy hiếp, cô ta đột nhiên cảm thấy khó thở.
Trong lòng cô ta biết rõ, Mộ Liên Tước này là người âm hiểm ác độc đến mức nào.
Chín tuổi, cô ta vừa mới bước vào nhà họ Mộ, ngay cả những người khác trong nhà họ Mộ cũng không biết đến chuyện kia.
Ông ta nắm giữ báo cáo giám định DNA thực sự của cô ta, chứng tỏ ngay từ đầu ông ta đã biết rõ thân phận thật của cô ta rồi!
Điều này ít nhất cũng nói rõ lòng dạ người đàn ông này sâu xa khó lường đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu càng dần càng sợ hãi ông ta.
Người đàn ông này...
Thật là đáng sợ.
Mộ Uyển Nhu nắm chặt tài liệu trong tay, nói như vậy, tất cả tư liệu đều nằm trong tay cô ta rồi!
Xem ra, người đàn ông này sớm đã có tính toán, có lẽ là xuất phát từ mục đích nào đó mà đến đây uy hiếp cô ta làm trâu làm ngựa cho ông ta!
Chỉ bằng từng này tư liệu sao?
Cô ta nhìn kỹ số tài liệu trong tay, chữ ký của bác sĩ có dấu mực, xem ra đây là bản gốc!
Người đàn ông này cũng quá hồ đồ rồi, tư liệu quan trọng như vậy mà lại để rơi vào tay cô ta!
Mộ Uyển Nhu quá mức hoảng sợ, nhất thời nổi lên một ý nghĩ cưc đoan...
Hiện giờ tư liệu đang nằm trong tay cô ta, nếu lúc này không tiêu hủy thì còn đợi đến khi nào?
Chẳng lẽ còn chờ người đàn ông kia đến uy hiếp sao?
Không được!
Mộ Uyển Nhu xoay người, xét nát toàn bộ tư liệu, vò thành một cục, nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy bật lửa từ trên bàn đốt đi.