Không nghĩ tới, Nhan Băng Thanh vậy mà thật sự đồng ý yêu cầu của cô.
Thật sự có phần khó có thể tin.
Xem ra, mặt mũi của Mộ Nhã Triết rất lớn!
Nghĩ đến Nhan Băng Thanh luôn luôn tự xưng là nữ vương, cũng bằng lòng cúi đầu hèn mọn với cô!
Nhưng mà, chuyện tới nước này, người ta đã tiến gần muốn cô đánh, cô còn có thể từ chối sao?
Vân Thi Thi đi đến trước mặt Nhan Băng Thanh, hoạt động cổ tay, nói: "Ngẩng mặt, cúi đầu thấp như vậy, tôi rất khó đánh.”
Nhan Băng Thanh chịu đựng lăng nhục, ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ vẻ mặt của Vân Thi Thi, đã bị một bạt tai quét vào sườn mặt.
"Bốp" một tiếng, thanh thúy vang dội.
Vân Thi Thi nhìn như mềm mại không xương, nhưng đừng quên, lúc cô quân huấn, điểm đạt cao nhất.
Trên tay vẫn có mấy phần sức mạnh.
Một bạt tai đảo qua, lỗ tai Nhan Băng Thanh kêu ong ong, trước mắt hiện lên một màn sáng trắng.
"Có đau không?" Vân Thi Thi quan tâm hỏi.
Răng Nhan Băng Thanh cắn chặt, lại vẫn sĩ diện nói: "Không đau.”
"Ừ!"
Vân Thi Thi lại đánh tới một bạt tai.
Một bạt tai này mạnh hơn lúc nãy, Nhan Băng Thanh bị đánh tới trong tâm không ổn, ngã quỵ trên đất.
Mạc Ngạn ở một bên thấy thì trợn mắt há hốc mồm.
Mộ Nhã Triết vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt đẹp trai vốn hơi căng thẳng, có một tia buông lỏng.
"Yếu đuối như vậy sao, đứng lên, tôi còn chưa đã nghiền mà!"
Mũi chân Vân Thi Thi đá đá, nghiêm trang nói: "Tôi vô cùng công bằng, ừ! Còn 14 cái tát nữa, nhìn xem tôi có thể đánh cô thành thế nào.”
Nhan Băng Thanh cắn chặt răng, đứng lên từ trên mặt đất, Vân Thi Thi lại "Bốp" một tiếng, cho cô một cái tát.
Lòng bàn tay đã nóng rát được lên rồi.
Nhan Băng Thanh chỉ cảm thấy đầy bụng ấm ức và nhục nhã không chỗ phát tiết, hung hăng đè ép cô ta, nước mắt lập tức tràn ra từ trong hốc mắt.
Nhìn vô cùng đáng thương.
Nhưng Vân Thi Thi lại cảm thấy sắc mặt này đúng là khiến người ta buồn nôn.
Bản thân mình không muốn, thì đừng gây cho người khác.
Mới ba cái tát, cô ta cảm thấy được ấm ức rồi hả?
Vậy mà không chịu nghĩ, trước mắt bao người, Nhan Băng Thanh tát cô bao nhiêu cái tát?
Cô có khóc không?
"Bốp!!"
Nhan Băng Thanh đã không kiên trì nổi, lui về phía sau một bước, không muốn để cô đánh!
"Đủ rồi! Vân Thi Thi, cô đừng hành hạ tôi như vậy!"
Nước mắt Nhan Băng Thanh tràn ra, cảm thấy được giờ này khắc này, tôn nghiêm cũng được, mặt mũi cũng được, sớm đã không còn!
Giống như là một người bị bắt trần truồng đứng trước mắt bao người, vô cùng nhục nhã!
"Còn chưa đủ mà!" Vân Thi Thi nói, "Tôi mới trả cô bốn cái tát, còn 12 cái nữa.”
"Tôi đâu có đánh cô nhiều như vậy?!" Nhan Băng Thanh tan vỡ, không khống chế được lửa giận.
"Có.”
Ánh mắt Vân Thi Thi kiên định nhìn cô ta.
"Mỗi một cái tát cô đánh tôi, tôi đều có ấn tượng khắc sâu.”
Loại nhục nhã và không cam lòng này, thấm vào tim gan.
Vân Thi Thi không kiên nhẫn nói: "Cô có thể đừng tiếp tục kéo dài hay không? Làm như tôi đang ức hiếp cô vậy.”
Nhan Băng Thanh trừng mắt nhìn cô, bốn bạt tai đánh tới, thế cho nên đầu óc cô ta đã mất khả năng suy nghĩ, dưới kích thích chi, cô ta không phục mà nói: "Vân Thi Thi, không phải cô ỷ có Mộ Nhã Triết, mới diễu võ dương oai trước mặt tôi như vậy sao?!"
Tiếng nói vừa ngừng, hiện trường nhất thời yên ắng.
Vân Thi Thi lại nhíu mày, bình tĩnh nói: "Đúng vậy.”
Nhan Băng Thanh ngẩn ra: "...”
"Tôi ỷ thế ức hiếp người khác đó, rồi sao?" Vân Thi Thi thẳng thắn nói.
Lần này, ngay cả Mạc Ngạn cũng đã ngây ngẩn cả người, không lời nào để nói.