Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 770: Hữu Hữu Làm Nũng



Hữu Hữu không thừa nhận: "Trận đấu cũng chưa kết thúc, không tính!"

Tiểu Dịch Thần đúng lý hợp tình nói: "Đúng là chưa kết thúc, nhưng so với điểm của anh, nếu đánh tiếp, em cũng không thể thắng!"

"Trận đấu là trận đấu, mà lúc cậu nói cái kia tôi cũng chưa đáp ứng, là cậu tự quyết định, nói gì thì nói, mẹ cũng phải ngủ với tôi."

"Em xấu tính! Chơi thua rồi cũng không nhận!"

"Hôm nay là lần đầu tiên tôi chơi bóng chuyền, trước kia căn bản là chưa từng chơi, hơn nữa cái gì mà thắng thua chứ, rõ ràng là tôi nhường cho cậu. Nếu không tôi đã sớm thắng rồi." Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không phục.

Hai đứa nhóc đứng đối điện nhau, túm lấy nhau.

"Cái gì mà em nhường cho anh, rõ ràng là anh nhường em, có được hay không hả?" Tiểu Dịch Thần tức giận đến đỏ cả mặt: "Nếu không em cũng đừng hòng nghĩ đến chạm được quả bóng."

Lời nói của Tiểu Dịch Thần giống như là một mũi tên xuyên tim, khiến Hữu Hữu cảm thấy như bị xúc phạm.

"Cái gì mà đừng hòng nghĩ đến chạm được quả bóng hả?"

"Đúng là thế mà, trình độ của em không đủ, làm sao có thể thắng anh?"

"Tôi không am hiểu vận động, là anh muốn chơi tôi mới chơi cùng cậu. Nói cái gì mà người thắng mới được ngủ với mẹ, đây là điều kiện gì hả?" Hữu Hữu bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt: "Mẹ trước giờ đều ngủ với tôi, hừ, rõ ràng là cậu muốn chiếm mẹ, có phải vậy không?"

Bị nói trúng rồi.

Tiểu Dịch Thần đỏ mặt, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.

"Thật ồn ào. Đêm nay mẹ ngủ với cả hai đứa, như thế đã được chưa?"

Vân Thi Thi bất đắc dĩ, hai bánh bao nhỏ này, liếc mắt một cái không hợp liền cãi nhau, chẳng lẽ hai anh em không thể chung sống hòa thuận sao?

"Không được!" Hai cậu nhóc đồng thanh: "Con mới không thèm ngủ cùng thằng nhóc kia, hừ!"

Mộ Nhã Triết nhếch mày, vươn cánh tay ôm Vân Thi Thi vào ngực, nói: "Vậy thì ngủ một mình. Đêm nay, mẹ các con là của cha."

Hữu Hữu: "..."

Tiểu Dịch Thần: "..."

Mộ Nhã Triết hé môi: "Sao, không phục?"

"Này, anh cũng trẻ con như vậy?" Vân Thi Thi nhịn không được nở nụ cười: "Lại còn tranh giành với hai đứa nhỏ?"

Mộ Nhã Triết lại nghiêm trang nói: "Con nhỏ không thể nuông chiều. Em nuông chiều Tiểu Dịch Thần, anh cũng thấy không quen."

Tiểu Dịch Thần tỏ vẻ đáng thương nói: "Cha đúng là xấu xa nhất."

Cậu thật đúng là không dám tranh với cha.

Trong cảm nhận của Tiểu Dịch Thần, Mộ Nhã Triết giống như một vị thần khiến người khác kinh sợ trong lòng.

"Con mặc kệ, dù sao mẹ cũng phải ngủ với con." Hữu Hữu vẫn không chịu nhượng bộ Mộ Nhã Triết.

Cậu đi tới, đẩy Mộ Nhã Triết sang một bên, mềm nhũn nhào vào trong lòng Vân Thi Thi, lăn lộn làm nũng ở trong ngực cô: "Mẹ, đêm nay ngủ với con... Đêm nay ngủ với con đi... Nếu không có mẹ, Hữu Hữu sẽ rất sợ... Ở đây phòng lớn quá... Hữu Hữu gặp ác mộng thì phải làm sao bây giờ... Hu hu hu, chẳng lẽ mẹ nhẫn tâm để cho Hữu Hữu ngủ một mình sao? Không được, không được, không được, không được..."

Giọng nói bất lực, khẽ run, hết sức ỷ lại vào cô.

Hữu Hữu đáng yêu ra sức làm nũng, nói ba xạo khiến lòng Vân Thi Thi mềm nhũn như nước, lập tức dỗ dành an ủi: "Được rồi, mẹ ngủ với Hữu Hữu, Hữu Hữu ngoan, từ từ rồi mẹ kể chuyện cho."

"Mẹ không được ngủ với Tiểu Dịch Thần."

"Được!" Vân Thi Thi một lời đáp ứng.

"Mẹ cũng không được nửa đêm lén lút trốn đi...!"

"Ừ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.