Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 800: Âm Mưu Của Nhan Băng Thanh (4)



"Anh Trình, lời mời em ra nước ngoài phát triển cũng đã bị rút lại rồi." Nhan Băng Thanh khổ sở nói.

Dương Thọ Trình kinh hãi: "Sao lại như thế?"

"Chuyện này đã nháo ra cả nước ngoài rồi, nghe nói có nhiều đối tác có quan hệ làm ăn với Hoàn Vũ, mà mấy hợp đồng đóng phim em ký trước đó cũng đều là do Hoàn Vũ tranh thủ giúp em, tuy nói chỉ là vai phụ nhưng có thể tiến vào thị trường Hollywood đã là bước tiến rất lớn rồi, càng có thể củng cố địa vị của em. Nhưng mà xảy ra chuyện này, mấy hợp đồng kia đều không còn nữa."

"Vậy sao?" Dương Thọ Trình trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói: "Đó là tài nguyên của Hoàn Vũ, em đắc tội Hoàn Vũ, hợp đồng đóng phim cũng không còn. Anh vẫn còn chút tài nguyên, có thể tranh thủ giúp em một lần. Sang năm Hollywood muốn quay một bộ phim, anh sẽ liên lạc giúp em, sắp xếp ổn thỏa cho em."

"Thật vậy sao?" Nhan Băng Thanh mừng rỡ như điên, giống như nhìn thấy chút ánh sáng cuối đường hầm.

"Anh đã từng lừa gạt em sao?"

Dương Thọ Trình an ủi, vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, dỗ dành nói: "Chuyện đến nước này rồi, có quay phim hay không thì để khi khác hẵng nói. Chuyện trước mắt bây giờ là em phải bồi dưỡng thân thể thật tốt."

Nhan Băng Thanh gật đầu lia lịa.

Dương Thọ Trình suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Thế này đi, trước mắt anh sẽ sắp xếp cho em đến Hong Kong, coi như là tránh đầu ngọn gió, tĩnh dưỡng một thời gian. Chuyện khác thì đợi thân thể em khỏe lại rồi nói sau."

"Được, anh Trình, em đều nghe theo anh." Nhan Băng Thanh bày ra vẻ đáng thương rúc đầu vào lòng ông ta như con chim nhỏ.

Dương Thọ Trình thấy cô ta vì khóc lóc nức nở như vậy, bỗng nhiên có chút kỳ quái hỏi: "Nói như vậy, chuyện này đều là do diễn viên mới kia rồi!"

"Đúng vậy."

Trên mặt Nhan Băng Thanh lập tức hiện lên vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người phụ nữ kia tên là Vân Thi Thi, chỉ nghĩ đến cô ta thôi là em chịu không nổi rồi!"

Vân Thi Thi...?

Dương Thọ Trình phản ứng kịp, rốt cuộc cũng nghĩ ra Vân Thi Thi này là thần thánh phương nào rồi!

Khuôn mặt già nua của ông ta giật giật, cúi đầu nhìn ba ngón tay cụt của mình, nhớ lại lời nói lạnh lùng của Cố Tinh Trạch: Tôi cảnh cáo ông, không được đụng đến Vân Thi Thi!

Vân Thi Thi... Người phụ nữ kia?

Người phụ nữ làm hại ông ta bị chặt đứt ba ngón tay!

Vân Thi Thi này, lai lịch đúng là không đơn giản!

Chỉ là, trong làng giải trí, đắc ý cũng chỉ là chuyện nhất thời mà thôi.

Đợi đến khi Vân Thi Thi thất thế, nhìn xem ông ta sẽ xử cô thế nào!

Dương Thọ Trình tức giận nhớ lại chuyện kia, nói với Nhan Băng Thanh: "Được rồi! Anh biết rồi, em cứ yên tâm, người phụ nữ này anh tuyệt đối sẽ không tha, nhất định sẽ giúp em làm chủ!"

Nhan Băng Thanh nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, vui đến mức khóc thành tiếng.

"Anh Trình, anh thật tốt, em yêu anh!" Nhan Băng Thanh hôn lên môi ông ta.

Dương Thọ Trình siết chặt gáy cô ta, hôn càng sâu hơn.

Mạc Ngạn thức thời lui ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu.

...

Lúc Vân Thi Thi quay lại đoàn phim thì phát hiện ra Nhan Băng Thanh không còn ở đó nữa.

Cô hoàn toàn mờ mịt, thật sự cho rằng Mộ Nhã Triết đã gạt Nhan Băng Thanh khỏi đoàn phim rồi.

Mộc Tịch cũng vội vàng đi đến đoàn phim, vừa nhìn thấy cô thì chạy đến, cẩn thận nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng ngời, không ngừng đánh giá khuôn mặt cô.

Vân Thi Thi bị hành động của cô ấy làm cho ù ù cạc cạc, hỏi: "Cô đến chỉ để nhìn chằm chằm tôi thế này sao?"

"Không tồi không tồi! Vết thương trên mặt đã ổn rồi!"

Mộc Tịch ôm chặt lấy cô: "Thi Thi, cô không có việc gì là tốt rồi! Hôm đó để chuyện xảy ra như vậy, Tần Chu đã mắng tôi một trận rồi, lại còn nói cô bị thủng màng nhĩ, thật sự là dọa chết tôi rồi! Hu hu hu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.