Tống Ân Nhã vừa dứt lời, trong Studio liền náo động cả lên.
Mọi người hết nhìn Tống Ân Nhã, lại nhìn Vân Thi Thi, ánh mắt đầy vẻ khó tin!
Vân Thi Thi có con riêng? Còn là kẻ thứ ba?
Tin tức điên rồ mức độ này?!
Là giả sao?!
Vân Thi Thi làm sao có thể là loại phụ nữ xấu xa như thế được.
Nhưng mà giọng điệu của người phụ nữ kia không giống như đang bịa đặt, lời nói rành mạch rõ ràng, không phải hồ ngôn loạn ngữ.
Chẳng lẽ, Vân Thi Thi thật sự là có chuyện gì còn giấu mọi người?
Cũng không phải là không có khả năng.
Một người mới như cô lại có thể có được ủng hộ, còn có tài năng, phim còn chưa ra mắt, danh tiếng của cô đã sắp lấn át hết hào quang thiên vương của Cố Tinh Trạch, như vậy thật khó mà tin được.
Chẳng lẽ thật sự đúng như lời của người này nói, là kẻ thứ ba cố ý chen chân vào hào môn, bí mật tiếp cận Đại gia?
Mọi người lăn lộn ở nơi thị phi đã lâu, tự nhiên hiểu được cái gọi là không có lửa sao có khói.
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, vố số ánh nhìn hoài nghi hướng về phía Vân Thi Thi.
Sắc mặt của Vân Thi Thi không chút bối rối, bình tĩnh đối diện người kia.
Chỉ là Quân Mặc hiện giờ thì đã nhịn không nổi nữa, tức giận nói: "Tống Ân Nhã, cô không được phép nói oan cho người khác như vậy. Cô nói Thi Thi là người thứ ba, chưa kết hôn đã có con, cô có bằng chứng không hả?"
Vẻ mặt Tống Ân Nhã khinh bỉ nói: "Cô là ai? Tôi nói chuyện với cô sao? Một tên diễn viên mà cũng dám tỏ thái độ với tôi sao, còn không biết thân phận mình ở đâu, cút sang một bên đi!"
Khuôn mặt tuấn tú của Quân Mặc tức giận, tiến lên một bước, đang muốn mở miệng, thì Vân Thi Thi đưa tay ngăn lại.
Cô không muốn Quân Mặc vì cô mà phải gặp rắc rối.
Vì thế, cô quay qua nói với Quân Mặc: "Quân Mặc, cảm ơn cô đã bênh vực tôi, nhưng đây là chuyện riêng của tôi với cô ta, cô không cần phải can thiệp vào."
Quân Mặc đau lòng nhìn cô, sắc mặt không vui nói: "Tôi không để yên được! Cô làm sao phải chịu để cho cô ta nói cô như vậy? Cô ta nói chuyện vô căn cứ như vậy, thật là quá đáng!"
"Tôi bịa đặt sao? Lời nói vô căn cứ hả?"
Tống Ân Nhã cười lạnh, nói: "Vân Thi Thi cô thật là giỏi giang hơn người đó! Nhìn bộ dạng của cô thanh thuần như vậy, không biết đã lừa gạt được bao nhiêu người rồi! Còn có người nghĩ rằng cô vô tội, muốn ra mặt bảo vệ cho cô! Nhưng mà sự thực thì cô dám đối chứng không? Lời tôi nói không có bằng chứng? Tôi bịa đặt? Tôi đặt điều nói xấu cô? Hay lắm! Trên sân khấu diễn, ngoài đời cũng diễn, có phải là trước mặt anh ấy cô cũng diễn như vậy không, làm ra bộ dạng Bạch Liên Hoa để lừa dối anh ấy hả?"
Vẻ mặt của Vân Thi Thi bình tĩnh, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Tống Ân Nhã đầy thương hại, giống như cô ta chỉ là một kẻ đáng thương.
Tống Ân Nhã bị ánh mắt này làm cho kích động, giận dữ nói: "Ánh mắt của cô như vậy là có ý gì?"
Vân Thi Thi nhíu mày: "Tôi chẳng qua chỉ là thấy cô thật đáng thương mà thôi."
Tống Ân Nhã bị nghẹn lời, không biết lời cô nói là có ý gì: "Có ý gì?"
Vân Thi Thi tiến lại gần, ghé tai cô ta, thong thả nói: "Mặc dù cô thẹn quá mà hóa giận, nhưng mà cũng không thể thay đổi được sự thực là Mộ Nhã Triết là người đàn ông của tôi, người không có tư cách cạnh tranh chính là cô, cô rõ ràng rồi chứ?"
Tống Ân Nhã giật mình trừng lớn mắt, lập tức vung cao lên bàn tay: "Tiện nhân, không biết xấu hổ."
Quân Mặc lập tức giơ tay kéo Vân Thi Thi lại phía sau mình.
Cánh tay kia giơ lên, tới gần sát mặt của anh ta mà vẫn chưa thấy đánh xuống.
Tống Ân Nhã vừa giận vừa thẹn, quay đầu nhìn lại đã thấy Cố Tinh Trạch không biết đã đứng sau từ bao giờ, gắt gao giữ lấy cổ tay cô ta.
Đôi mắt đầy lửa giận, lạnh lùng nhìn cô ta.
"Anh..." Tống Ân Nhã nhìn thấy anh ta, sắc mặt nhất thời trắng bệch.