Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 815: Cậu Thích Vân Thi Thi, Đúng Không?



Mộc Tịch đứng một bên nhìn thấy vậy thì vô cùng lo lắng, chỉ mong sao có thể nhanh chóng kết thúc cảnh quay này.

"Cảnh thứ 28 lần thứ hai, Action!"

...

Cảnh quay vẫn như cũ không hề có tiến triển.

Chủ yếu là do Cố Tinh Trạch trạng thái không hề thích hợp.

Mà ánh mắt Vân Thi Thi cũng có chút khiếm khuyết.

Đạo diễn đứng một bên luôn có cảm giác Lâm Phượng Thiên trước mặt có gì đó rất kỳ quái, cả hai người kia đều trong trạng thái mơ hồ, dường như đều đang có tâm sự.

Nhất là Cố Tinh Trạch, hoặc là ánh mắt mờ mịt, hoặc là quá mức thâm thúy, không thể nào thể hiện được tình cảm mãnh liệt mà Doãn Đông Vũ cần phải có.

Mà Vân Thi Thi, ánh mắt có, lời kịch diễn cũng rất khá, nhưng thần thái lại khiến người ta có chút không được tự nhiên.

Hoàn toàn khó hiểu!

Lâm Phượng Thiên bắt buộc phải hô "Cắt". Lập tức tuyên bố: "Tất cả nghỉ ngơi mười năm phút."

Mộc Tịch đang căng thằng nghe vậy liền lập tức chạy tới bên cạnh Vân Thi Thi.

Cố Tinh Trạch cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không có liếc nhìn cô một cái, giống như chỉ tiện ngồi xuống mà thôi.

Toàn bộ hết sức tự nhiên.

Quan sát của Lâm Phượng Thiên vô cùng nhạy cảm, mơ hồ nhận ra hai người họ có chút mờ ám, vì vậy cố tình đi tới trước mặt Vân Thi Thi, đẩy Cố Tinh Trạch ra, ngồi ở vị trí của anh ta.

"Thi Thi, tinh thần của cô hôm nay không được tốt, đang suy nghĩ gì vậy?"

"Tôi... tôi có chút không được tập trung, xin lỗi!"

Lâm Phượng Thiên khoát tay: "Tôi không thích nghe những thứ này, hình như, cô đang yêu đương sao?"

"Hả...?" Vân Thi Thi có chút giật mình.

"Tưởng tượng anh ta như người mà cô yêu sâu đậm nhất, sau đó dung hòa với nhân vật của cô. Cô thử tưởng tượng một chút, người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, anh ta cũng rất yêu cô, nhưng anh ta lại không dám yêu..."

Lâm Phượng Thiên thổi phồng tâm tình của cô: "Tiếp theo, cô nhất định phải đem sự tức giận Doãn Hạ Thuần cùng bệnh tâm thần, biểu hiện ra ngoài."

Vân Thi Thi ngộ tính rất cao, rất dễ dàng hiểu được ý của Lâm Phượng Thiên: "Cảm ơn đạo diễn Lâm, tôi đã hiểu."

"Được rồi, chuẩn bị cho tốt!"

Lâm Phượng Thiên nói xong, liền đi tới bên cạnh Cố Tinh Trạch.

Sắc mặt trong thoáng chốc liền trầm xuống.

"Tinh Trạch, cảnh này cậu chỉ cần diễn theo chính nội tâm cậu là được."

Cố Tinh Trạch ngẩn ngơ.

Lâm Phượng Thiên ngón tay gõ mạnh vào bàn, hừ lạnh nói: "Cậu cho rằng tôi không nhìn ra được sao? Cậu thích Vân Thi Thi, đúng chứ?"

Cố Tinh Trạch khẽ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhất thời không biết nói gì cho phải.

"Cái tâm trạng lúc này của cậu, vô cùng giống với tâm trạng mà Doãn Đông Vũ cần phải có, vậy nên, cậu chỉ cần cố gắng, biểu lộ toàn bộ tâm tình của mình là được."

Với con mắt của Lâm Phượng Thiên, sao lại không nhìn ra tâm tư này của Cố Tinh Trạch?

Cậu ta thích cô!

Nhưng phần tình cảm này, lại chỉ có thể chôn giấu ở đáy lòng.

Cố Tinh Trạch khẽ nhíu mày.

Lâm Phượng Thiên đứng dậy, vỗ vai anh một cái: "Suy nghĩ cho kỹ đi, đợi lát rồi thử xem sao." Sau đó liền rời đi.

Cố Tinh Trạch ngẩng đầu, lại bất ngờ gặp phải ánh mắt của Vân Thi Thi, chỉ thấy cô ngồi cách chỗ anh không xa, trông thấy anh cũng đang nhìn cô, liền lập tức thu hồi ánh mắt của mình.

Mười lăm phút trôi qua rất nhanh.

Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch trờ lại trường quay.

Nhân viên công tác liền hướng ống nước lên trời, khởi động máy bơm, rất nhanh trời đã "đổ mưa".

"Cảnh thứ 28 lần thứ bảy, Action!"

"Doãn Đông Vũ!"

Vân Thi Thi điên cuồng kêu một tiếng, ngay từ đầu trạng thái đã không đúng, kết hợp với cả buổi phải quay đi quay lại cảnh này, cô hầu như đã rống lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.