Bãi đỗ xe to như vậy, đã khôi phục dáng vẻ trước kia, cũng không có manh mối gì.
Vân Thiên Hữu tìm tòi trong studio một hồi, cũng không có phát hiện gì.
Mộc Tịch sững sờ địa nhìn gương mặt bình tĩnh lý trí của cậu, nhìn không ra cậu chỉ có sáu bảy tuổi tuổi.
Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Vân Thiên Hữu quay người đi đến trước mặt cô, ngưỡng mặt lên hỏi: "Trước khi mẹ mất tích, nhắn một tin nhắn cho cháu, đại khái khoảng mười giờ. Lúc đó, mẹ đi đâu?"
"Khách sạn... Ừ, bởi vì cô ấy bị xối nước, cho nên tôi để cho cô ấy về tắm rửa."
"Khách sạn?" Vân Thiên Hữu không khỏi có chút hoài nghi.
"Ừ."
Mộc Tịch lại giải thích nói: "Chúng tôi bao phòng ở khách sạn cách vách, đều là cho nghệ sĩ nghỉ ngơi, phòng Thi Thi ở tầng mười."
Hữu Hữu nói: "Vậy đi khách sạn xem camera theo dõi chẳng phải sẽ biết mẹ đi đâu sao?"
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.
Mộc Tịch một vỗ đầu: "Ai nha! Đúng vậy! Trước kia sao tôi không nghĩ tới?"
Hữu Hữu âm thầm khách sáo liếc cô một cái.
Bởi vì ngu dốt chứ sao.
Đương nhiên, lời này chỉ có thể oán thầm trong lòng một phen, trên mặt cậu căn bản không tỏ ra khinh bỉ chỉ số thông minh cô ấy, chỉ nói: "Vậy dì dẫn cháu đi khách sạn?"
"Được." Mộc Tịch ngồi xổm xuống, muốn ôm cậu.
Vân Thiên Hữu lại nói: "Bản thân cháu đi."
Mộc Tịch: "..."
Đứa nhỏ này, cô ấy có chút hoài nghi có phải có gien phi nhân loại không.
Đi đường đêm, trẻ con không phải nên sợ hãi? Nên muốn ôm?
Cậu lại không muốn ôm ấp.
Trên mặt giống như vô cùng ghét bỏ.
Mộc Tịch quả thực khóc không ra nước mắt.
Hai người tới khách sạn, từ lúc nãy vào cửa, Vân Thiên Hữu bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, khách sạn này không phải cũ nát bình thường, tổ phim này thật keo kiệt.
Mộc Tịch mới vừa giải thích nói là tổ phim khống chế dự toán, bởi vậy không có thể ở khách sạn cao cấp.
Vân Thiên Hữu trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại hoài nghi, cậu không phải đã đầu tư một món tiền sao?
Vài ngàn vạn, chó ăn?
Một bộ điện ảnh thanh xuân, ngoài thù lao minh tinh đóng phim, phí tổn khác mà so với phim cần vận dụng đặc hiệu buôn bán, là rất thấp.
Huống hồ, không ngừng chỉ có một nhà đầu tư là Nhạc Trí.
Hoàn Vũ, còn có người đầu tư khác, thêm nữa quảng cáo, lại còn ở khách sạn như vậy?
Hay là nói... Tiền bạc của cậu không rõ đã đi chỗ nào?
Mộc Tịch đi đến trước bàn trực, thấy tiếp tân đã ngủ say như chết, kêu vài tiếng, không có phản ứng.
Hữu Hữu đi qua, đá ghế một cước.
Tiếp tân tỉnh lại, nhìn bốn phía, đã thấy một đứa bé mặt mày tuấn tú tiểu đứng trước mặt cô ta, ánh mắt coi thường, nhất thời có chút tức giận nói: "Hả? Đứa bé chỗ nào tới?"
"Bà thím, tỉnh ngủ chưa?"
Hữu Hữu lạnh lùng thốt, lời ra kinh người.
Tiếp tân 29 tuổi lại vẫn cực kỳ tuổi trẻ trực tiếp bị cậu nhóc gọi một câu "Bà thím" cả kinh hóa đá rồi!
Phương thức đơn giản thô bạo, khiến Mộc Tịch trợn mắt há mồm.
Đứa nhỏ này...
Giống ai!
Đúng rồi, vấn đề cô ấy ngẫm lại vừa rồi còn cần miệt mài theo đuổi một phen.
Ví như đứa bé này đúng là con của Thi Thi.
Vậy cha đứa nhỏ này là ai!?
Cảm thấy nên gặp mặt anh ta, trong đầu bỗng nhiên mơ hồ hiện lên khởi một dung nhan mơ hồ một người đàn ông, nhưng lại nhất thời không nhớ là ai.
A nha, hiện tại cũng không phải là lúc truy cứu những chuyện này!
Chỉ nghe tiếp tân oán giận: "Đứa bé này ở đâu ra, sao ăn nói như vậy?"