“Tôi sẽ không đi theo anh đâu, anh hãy quên tôi đi!”
Mộ Uyển Nhu nói: “Tôi tin Mộ Nhã Triết, vì anh ấy nói được chắc chắn sẽ làm được. Nếu anh ấy bảo sẽ lấy tôi, vậy thì nhất định anh ấy sẽ làm!”
Dứt lời, cô thẳng thừng quay lưng bỏ đi.
Ngải Luân đuổi theo, ôm chầm lấy cô.
“Đừng đi…”
Anh ta đã không còn để ý đến tôn nghiêm bản thân nữa, khi ôm lấy Mộ Uyển Nhu, cả người anh ta run lên: “Uyển Nhu, anh thật tâm yêu em mà! Tuy anh không thể cho em vinh hoa phú quý, nhưng anh sẽ cố gắng cho em một cuộc sống yên bình hạnh phúc! Uyển Nhu, anh yêu em, dù thế giới này có đổi thay, anh vẫn yêu em! Vì em, anh đã bước vào nhà họ Mộ. Vì em, anh đã gây ra nhiều tội lỗi. Nhưng hiện tại, em lại quyết định rời khỏi anh thiệt sao? Uyển Nhu, em chẳng lẽ vô tình đến thế sao?”
“Đừng nói nữa!”.
Tâm đã chết rồi!
Mộ Uyển Nhu giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Ngải Luân, nhưng Ngải Luân ôm mỗi lúc một chặt hơn, khiến cô thở cũng không thở được.
Cô điên cuồng gào lên: “Ngải Luân, tôi không thể đi cùng anh được! Tôi là người của nhà họ Mộ, sống phải sống ở nhà họ Mộ, chết thành ma cũng phải thành ma của nhà họ Mộ, anh hãy mau đi đi!”
Ngải Luân giật mình, cả người ngây ra, Mộ Uyển Nhu dùng sức đạp mạnh vào chân anh ta, rời khỏi vòng tay anh ta, sau đó xoay người lại, trừng mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngải Luân, lạnh lùng và dứt khoát!
“Căn bản tôi không thích anh, cho đến giờ tôi cũng chưa từng thích anh! Muốn tôi sống chung với anh, hừ, anh sai rồi, trước giờ tôi chỉ đang lợi dụng anh thôi, anh không nhận ra sao? Tôi không hề yêu anh, anh nghe rồi đấy, tôi không hề yêu anh, anh đã chịu từ bỏ chưa?”
Vừa nói xong, cô ta cố gắng kìm nén lại lửa giận đang hừng hực trong lòng, chỉnh đốn lại quần áo, tiếp tục nói: “Ngải Luân, tôi biết tình yêu của anh dành cho tôi là thật, nên tôi mới lưu anh lại bên người đến tận bây giờ. Nhưng anh tốt nhất nên biến mất khỏi tầm mắt tôi đi, càng nhanh càng tốt, và đừng bao giờ xuất hiện nữa! Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Câu nói của cô ta đoạn tuyệt dứt khoát lạ thường.
Ý cô ta đã quyết, cô ta muốn nói rõ với anh, nếu anh không chịu an phận, vậy thì cô sẽ sẵn sàng thuê sát thủ, giết anh diệt trừ hậu quả về sau.
Ngảu Luân bị lời cảnh báo thẳng thừng của cô làm cho sợ hãi, mở to hai mắt nhìn cô ta: “Uyển Nhu, em nỡ làm vậy thật sao?”
“Anh biết sự tàn nhẫn của tôi rồi mà, đúng không, trước khi tôi nổi điên, mau biến khỏi nơi này đi!”
“Được… được rồi, anh sẽ đi.” Ngải Luân bơ phờ cúi đầu, hiện giờ anh chẳng khác gì một con rối gỗ ruột rỗng tuếch.
Mộ Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng, sau đó đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Nhưng vừa ngồi lên xe, khởi động xe xong, cô vẫn không thấy Ngải Luân đi ra.
Ngay lúc đó, cô lại nghe một tiếng súng nổ lên.
Dù tiếng súng đã được giảm thanh rất nhiều, nhưng ở nơi yên tĩnh vắng người này, cô ta có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Tim đập dồn dập.
Cô ta nhảy xuống xe, chạy đến ngõ nhỏ, đến nơi, cô ta chỉ nhìn thấy cảnh tượng khiến tim cô ta đập nhanh dữ dội.
Ngải Luân dựa lưng vào vách tường, ánh mắt trợn lên, sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực chậm rãi trượt từ trên tường xuống.
Ngay tức khắc, trên tường xuất hiện một vệt máu đỏ sẫm.
Ngay huyệt thái dương của Ngải Luân, là một lỗ thủng, rất rõ ràng, nơi đó không ngừng phun ra máu.
Vừa rồi, khi cãi nhau, cô ta chỉ muốn anh ta có thể cao chạy xa bay, là một người đàn ông tự do không bị ràng buộc, thế mà giờ đây, tại sao anh ta lại trở thành một khối thi thể thế này!
Gã áo đen cất súng đi, sau đó dường như gã ta nhận ra điều gì đó, xoay đầu lại, liền chạm mặt với Mộ Uyển Nhu!
Tên áo đen có gương mặt rất lạnh lùng, lãnh mạc, trong mắt tràn đầy sát khí.
“A…”
Mộ Uyển Nhu sợ hãi kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.
Thấy gã áo đen đang tiến dần về phía mình, cô ta sợ hãi xoay người vội vã chạy như điên, một đường thẳng về phía xe, luống cuống khởi động xe.