Người đàn ông kinh ngạc nhảy dựng, quay đầu lại, vừa thấy đúng là một đứa bé non nớt, hung dữ trừng mắt một cái: "Cút! Chú mày đang vội, đừng làm phiền."
Tiểu Dịch Thần còn muốn mở miệng, nhưng Hữu Hữu lập tức kéo bả vai của cậu. "Anh điên rồi sao?"
"Làm sao vậy?"
"Trên người ông ta có đao, anh không nên gây chuyện."
"Ông ta là người xấu, ông ta khi dễ chị gái kia."
"Việc này không có quan hệ gì với anh mà?"
Mày Hữu Hữu chau lại.
Tuy nói cậu cũng nhìn không vừa mắt, nhưng dù sao bọn họ là trẻ con, tay không tấc sắt, trói gà không chặt, thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng cần phải có mức độ!
Tiểu Dịch Thần lại hỏi ngược lại: "Nếu, ngồi ở chỗ kia là mẹ thì sao?"
Vừa hỏi, Hữu Hữu chợt ngẩn ra!
Tiểu Dịch Thần nói: "Hữu Hữu, em yên tâm, anh không làm chuyện nguy hiểm!"
Trái tim Hữu Hữu run rẩy.
Chuyện này không gọi là nguy hiểm?
Người đàn ông kia có đao, nếu xảy ra xung đột, dao găm vô tình, anh không sợ sao?
Trong lúc cậu ngây người, Tiểu Dịch Thần đã đứng lên, đi đến hàng ghế đó.
Người đàn ông đang muốn đưa bàn tay vào làn váy cô gái, động tác đến một nửa, cổ tay lại mạnh mẽ bị Tiểu Dịch Thần dùng lực cầm lại.
Người đàn ông cả kinh, mở to mắt ngẩng đầu, đã thấy đúng là bánh bao nhỏ vừa rồi bị hắn ta quát lớn, trên mặt lúc này thẹn quá thành giận: "Nhóc con, mày muốn làm gì!?"
Cô gái cũng kinh ngạc nhảy dựng, đầy cõi lòng hi vọng ngẩng đầu, còn tưởng rằng là người nào tới cứu cô ấy trong nước sôi lửa bỏng!
Nhưng mà ngẩng đầu, lại trông thấy đúng là một bánh bao nhỏ sáu bảy tuổi, trong lúc này, hi vọng đầy bụng giống như một chậu nước đá hòa tan mấy phần, trên mặt lại khôi phục vẻ tro tàn.
Tiểu Dịch Thần nhìn cô ấy một cái, ánh mắt lại dừng trên người đàn ông, trên dưới đánh giá một cái, mãi đến nhìn thấy chỗ thấy thẹn nào đó trên thân người đàn ông, lều nhỏ cao cao dựng lên, trong lòng càng chán ghét hơn.
"Tôi nói, ông chú, có câu này của người xưa ông có nghe qua chưa?"
"..." Người đàn ông sửng sốt.
Hắn ta còn tưởng rằng, đứa nhỏ này đã bị sắc mặt hung ác của hắn ta dọa về chỗ chứ!
Cũng không nghĩ tới, đứa nhỏ này rất can đảm!
"Yểu điệu cái gì thục nữ, quân tử thủ chi hữu đạo!"
Tiểu Dịch Thần vừa dứt lời, trên mặt cô gái lập tức hiện lên một biểu cảm không biết nên cười hay là nên khóc!
Có những lời này sao!?
Người đàn ông cũng ngây ngẩn cả người.
Đứa nhỏ này, là ai phái tới trêu chọc hắn ta?
"Cút ngay!"
Người đàn ông không kiên nhẫn địa muốn hất tay cậu ra, lại phát hiện rõ ràng hắn ta dùng lực như thế, nhưng mà cánh tay đứa nhỏ này kiềm giữ hắn ta, không nhúc nhích tí nào.
Ngược lại càng nắm càng chặt.
Cánh tay hắn ta vô cùng mạnh mẽ rắn chắc, cậu bé dùng cả bàn tay vừa vặn có thể cầm, nhưng mà cũng không biết trên tay đứa nhỏ này từ đâu mà có sức lực lớn như vậy, mà lại nắm đau hắn ta rồi.
Nếu hắn ta dùng chút lực nữa, hắn ta sợ cổ tay mình sẽ bị cậu bóp đứt!
"Thằng nhóc thối tha, mày vậy mà quấy rầy chuyện tốt của tao, tao bảo mày cút ngay, mày không nghe thấy sao?!"
Người đàn ông nói xong, một cái tát vung qua, Tiểu Dịch Thần dễ dàng tránh đi, cũng trở tay cầm luôn cánh tay kia, sau đó, bắt lấy hai tay, xoay vặn ở một chỗ, vặn thành bánh quai chèo.