Một đám người ánh mắt sáng rực nhìn Mộ Nhã Triết, hiển nhiên đang chờ Vân Thi Thi giới thiệu.
Vân Thi Thi cùng Mộ Nhã Triết liếc nhìn nhau một cái, hiển nhiên không biết nên giới thiệu như thế nào.
Bạn bè?
Vợ chồng?
Nhưng bọn họ đến giấy chứng nhận kết hôn còn chưa có đâu!
Mộ Nhã Triết cũng chờ cô, muốn xem cô giới thiệu anh như thế nào.
Vân Thi Thi đang lúc khó xử, thì Hoàng Lệ Lệ đã đi tới.
Trang phục của cô hôm nay vô cùng sặc sỡ, như một làn sóng uyển chuyển, khuôn mặt tinh xảo.
Từ lúc còn ở trường, Hoàng Lệ Lệ đã nổi tiếng là hoa khôi của trường.
Sở dĩ nói nổi tiếng, đó là bởi vì tất cả các trường đại học đều có liên kết với nhau, hoặc xây gần một khu vực.
Chính vì vậy Hoàng Lệ Lệ mặc dù ở bất kỳ trường nào, cũng đều có chút danh tiếng.
Ngũ quan của cô thuộc về loại diễm lệ, ướt át. Bây giờ lại trang điểm cầu kỳ, đôi môi đỏ mọng, cả người phảng phất sự hấp dẫn.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Vân Thi Thi, hai hoa hậu giảng đường đang đứng đối mặt nhau, nhất thời làm cho không khí xung quanh yên tĩnh lại.
Tốt nghiệp mới có hai ba năm, nhưng Hoàng Lệ Lệ đã thay đổi rất nhiều, cả người thêm gợi cảm, quyến rũ.
Nhưng Vân Thi Thi cũng không kém cạnh, cả người cô vẫn thanh lệ thoát tục như cũ, cả người không có chút dấu ấn của thời gian trôi qua.
Trước đây khi còn học đại học, Vân Thi Thi là một hoa hậu giảng đường có một không hai!
Vì vậy, kể cả là Hoàng Lệ Lệ, người ta cũng đem cô so sánh với Vân Thi Thi.
Trên diễn đàn của trường, mỗi khi có cuộc thi nhan sắc diễn ra, Vân Thi Thi lần nào cũng nhận được số phiếu cao nhất. Chính vì vậy Hoàng Lệ Lệ vẫn luôn ghen ghét với cô.
Lúc đầu Vân Thi Thi không muốn tham gia cuộc họp lớp này, chính là vì Hoàng Lệ Lệ.
Cô ta vẫn luôn rất căm ghét, oán hận cô.
Không có lý do nào khác.
Ở trong trường, Hoàng Lệ Lệ từng điên cuồng theo đuổi một nam học sinh.
Người này dung mạo tuấn tú, là một soái ca nổi tiếng của học đường. Tên là gì thì chính Vân Thi Thi cũng đã quên mất, nhưng cái máu chó là, học sinh nam kia vì thích cô mà nhiều lần từ chối Hoàng Lệ Lệ.
Vì vậy Hoàng Lệ Lệ trong lòng luôn ghen ghét cô, nhiều lần xung đột.
Bốn năm đại học, không ngày nào cô ta ngừng gây khó khăn cho Vân Thi Thi.
Luận về thành tích, cô không thể bằng được Vân Thi Thi.
Luận về xinh đẹp, cô hầu như đều bị người ta đem so sánh với Vân Thi Thi.
Bao nhiêu chua xót, cùng tức giận, Hoàng Lệ Lệ chưa từng một lần khuất phục.
Nhưng đến bây giờ, mọi chuyện đã thay đổi khá nhiều.
Cô, Hoàng Lệ Lệ, đã không còn là cô nữ sinh ngày xưa nữa rồi.
Sau khi tốt nghiệp, Hoàng Lệ Lệ liền từ bỏ việc theo đuổi người bạn học kia, đi theo một người đàn ông nhiều tiền, có quyền có thế.
Bây giờ, ỷ vào quyền lực của người đàn ông đó. Sự nghiệp của cô như diều gặp gió.
Hoàng Lệ Lệ đứng trước mặt Vân Thi Thi, nhìn cô, trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
"Thi Thi, đã lâu không gặp!" Hoàng Lệ Lệ cười, đưa bàn tay thon như ngọc tới trước mặt Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi mỉm cười đưa tay ra, lại bất ngờ có cảm giác đau nhức từ tay truyền tới, nụ cười trên mặt thoáng cứng đờ.
Hoàng Lệ Lệ vẫn cười, nhưng bàn tay lại không ngừng dùng lực.
Qủa nhiên!
Vân Thi Thi trong lòng thầm kêu khổ, khẽ cắn răng, Hoàng Lệ Lệ lúc này mới bỏ tay ra, nở một nụ cười khiêu khích, sau đó ánh mắt lập tức rơi lên người Mộ Nhã Triết đang đứng một bên.