Tiếu Tuyết tức giận nói: "Các người tại sao lại nói như thế? Vân Thi Thi là cô gái tốt nhất tôi từng gặp! Chỉ là tính tình của cô ấy có chút quật cường, khép kín mình. Vậy thì thế nào? Chí ít cô ấy làm người chân thành! Ý đồ xấu? A! Chí ít xưa nay Vân Thi Thi không ở sau lưng nói xấu người khác!"
Nói xong, cô trừng mắt nhìn Hoàng Lệ Lệ: "Không giống một số người, chỉ có thể bịa đặt sinh sự! Buồn nôn."
Hoàng Lệ Lệ cười lạnh, xem thường.
Có người huýt sáo một tiếng: "Ôi, người có thiện cảm đây rồi! Hoàng Lệ Lệ người ta nào có nói xấu Vân Thi Thi? Chỉ nói là tận mắt nhìn thấy sự thực thôi! Tiếu Tuyết, ngày hôm nay cô ăn trúng thuốc nổ à? Chúng tôi lại không có nói cô."
Đáy mắt Đỗ Gia Ngạn lóe lên chút trào phúng, lập tức hòa giải nói: "Được rồi được rồi, hiếm khi được họp lớp, có thể đừng tổn thương hòa khí, mọi người nói chuyện khác đi."
Hoàng Lệ Lệ nói với Mộ Nhã Triết: "Tôi cảm thấy anh thật đáng thương, thấy anh là một nhân tài, chớ để cho chuyện nhìn thấy trước mắt lừa bịp! Vân Thi Thi không phải thứ gì tốt, không sạch sẽ, quãng thời gian trước tôi còn nhìn thấy bạn của Khương Lê gửi đi một video, con trai của cô ta đã sáu tuổi, tìm ai làm bạn gái không được, lại đi tìm một đôi giày rách!?"
Mộ Nhã Triết nổi giận, ánh mắt lộ hết ra sự sắc bén.
Nhưng mà chẳng kịp chờ anh tỏ thái độ...
"Rầm" ——
Chẳng biết lúc nào Tiếu Tuyết đã bưng ly rượu đứng lên, ly đế cao đựng rượu Tây Lyon, hắt thẳng vào mặt cô ta.
Hoàng Lệ Lệ đang ngồi trên ghế, rượu dọc theo đỉnh đầu của cô ta trút xuống, trượt vào mắt, cay xè, cả người chật vật không thôi.
Cô ta kinh ngạc nói không nên lời, hiển nhiên không thể tin được Tiếu Tuyết dám hắt rượu vào cô ta, cả người kinh ngạc đứng tại chỗ, ngực nhấp nhô không ngừng, bừng lên cơn giận.
"Cô dám hắt rượu vào người tôi?!"
"Giày rách? Tôi thấy cô mới là giày rách! Cô nói Thi Thi là giày rách, tại sao lại không chịu nhìn chính mình thử xem? Lúc đi học cả đêm không về, thường xuyên bám lấy quán bar, muốn tôi liệt kê cho bạn trai cô biết cô bị bao nhiêu người mở bao qua sao? Hoàng Lệ Lệ, chỉ dựa vào chút chuyện hư hỏng đó của cô, tôi đã khinh thường nhắc tới! Vừa nhắc tới đã cảm thấy buồn nôn!"
Tiếu Tuyết kích động nói, mặt đỏ tía tai.
Tình cảnh hoàn toàn mất khống chế.
Cả đám người hoảng sợ đến ngẩn người, hoàn toàn chưa từng ngờ tới, tình thế sẽ biến thành thế này.
Đỗ Gia Ngạn đang ngồi bên cạnh cũng đứng lên, nắm chặt lấy tay Tiếu Tuyết.
"Cô làm gì thế?! Điên rồi sao? Cô là người phụ nữ đanh đá sao?!"
"Buông tay! Cũng không nhìn một chút đến cùng ai mới là người phụ nữ đanh đá! Hoàng Lệ Lệ, cô chính là một con chó điên, cắn người linh tinh khắp nơi!"
"Câm miệng cho tôi!" Đỗ Gia Ngạn trợn to hai mắt, ánh mắt uy hiếp.
Bây giờ lần họp lớp này, Tiếu Tuyết hắt nước bẩn lên người Hoàng Lệ Lệ, không thể nghi ngờ là đang hắt nước bẩn lên người anh ta, làm sao mà anh ta có thể chịu đựng được?
"Làm càn!"
Cao Nam nổi giận đứng lên, đẩy Đỗ Gia Ngạn ra, bảo vệ Tiếu Tuyết ở bên người: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào cô ấy!"
"Anh dựa vào cái gì đẩy tôi!? Anh có tư cách gì nói chuyện với tôi?" Rốt cuộc Đỗ Gia Ngạn cũng là người trẻ tuổi nóng tính, thấy Cao Nam không biết trời cao đất rộng, dám đẩy mình, trong lúc nhất thời cũng nổi trận lôi đình.
"Cho anh chút mặt mũi, đã tự coi mình là Hoàng thái tử sao!?" Cao Nam khinh thường anh ta.
Lúc trước do thấy đêm nay là ngày họp lớp của Tiếu Tuyết, không muốn làm quá ầm ĩ.
Nhưng nếu như Đỗ Gia Ngạn trở mặt, anh cũng sẽ không nhường nhịn anh ta!
"Cao Nam..."
Cao Nam lập tức xoay người nắm chặt tay của cô, cẩn thận kiểm tra, nơi vừa mới bị Đỗ Gia Ngạn nắm, đã đỏ một mảnh!