Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 905: Nổi Bão!



Cô nhìn khuôn mặt trong gương, nhíu mày rồi lại nhíu lại, nhất thời, trong mắt hiện lên từng tia phức tạp.

Kỳ sinh lý của cô rất ổn định.

Tối đa cũng chỉ lệch hai ba ngày.

Sao giờ lại...

Chẳng lẽ...?

...

Mọi người chân tay luống cuống đứng ở một bên, hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải!

Mạnh Thanh Hạ nhìn thoáng qua chỗ Mộ Nhã Triết, đã thấy anh tao nhã ung dung ngồi tại chỗ, chậm rãi cầm cốc có chân dài, chậm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ, đôi mắt từ đầu đến cuối không thèm nhìn qua trận xung đột bên này, chỉ là yên lặng buông mi mắt xuống.

Giống như hoàn toàn không đếm xỉa đến trò cười trước mắt, hoàn toàn không liên quan mình.

Trong lòng anh ta âm thầm kinh ngạc, người đàn ông này, đã đến nước này, anh lại còn nhàn hạ thoải mái một mình thưởng thức rượu?

Nhưng mà, anh ta cũng biết là.

Mặc dù anh ta là đàn ông, lại cũng hiểu được trên người Mộ Nhã Triết có một khí chất độc đáo, giống như người tôn quý quen đứng trên cao, trên người lộ ra một phong độ bễ nghễ thiên hạ*.

*bễ nghễ thiên hạ (睥睨天下): nhìn đời bằng nửa con mắt, chẳng coi ai ra gì.

Không phải người bình thường.

Đáy lòng Mạnh Thanh Hạ âm thầm nhận xét.

Bỗng nhiên trong lòng anh ta chắc chắn, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như Vân Thi Thi nói vậy.

Công nhân viên chức?!

Trên người một công nhân viên chức có thể có khí độ quân lâm thiên hạ* như vậy!?

*quân lâm thiên hạ (君临天下)vốn chỉ quân chủ quản hạt, sau nói về thống trị hoặc khống chế

Khí chất như vậy, là nhân vật lơn đã hưởng thụ danh lợi, trải qua nhiều trận gió tanh mưa máu, mới có khí khái phi phàm đến thế!

Lúc này, hiện trường rất bừa bãi.

Cái bàn đã bị lật ngã, những món đồ ăn có tiếng đều rơi xuống thảm, khó coi.

Hoàng Lệ Lệ thấy Đỗ Gia Ngạn đang rơi vào hoàn cảnh xấu, không thể trơ mắt nhìn tiếp, lập tức xông lên phía trước, gắt gao ôm lấy eo của Cao Nam.

Sức lực cô ta không nhỏ, Cao Nam nhất thời không thể động đậy.

Miệng Hoàng Lệ Lệ cắn cánh tay anh ta, Cao Nam chỉ cảm thấy trong lòng buồn nôn một trận.

Đỗ Gia Ngạn tìm đúng thời cơ, thừa dịp lúc này, một quyền vung lên, đánh trúng mặt Cao Nam.

Cao Nam bất ngờ không phòng ngự, thình lình chịu một quyền xé gió này, lui về sau một bước, Đỗ Gia Ngạn thừa cơ tiếng lên, liên tục đấm mấy quyền, trực tiếp đánh Cao Nam té trên mặt đất.

Tiếu Tuyết ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, thấy Hoàng Lệ Lệ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cũng muốn xông lên.

Lại bị Mạnh Thanh Hạ gắt gao cản lại.

"Mạnh Thanh Hạ! Sao anh lại cản tôi!?" Tiếu Tuyết giận đỏ hai mắt.

"Tiếu Tuyết, sao cô cũng đi không bình tĩnh theo rồi hả?! Đừng có làm lớn chuyện!" Mạnh Thanh Hạ gấp đến đổ mồ hôi lạnh.

Sao một buổi họp lớp vốn tốt đẹp, lại biến thành như vậy.

Huống hồ, còn lại ở nơi như vậy.

Phải biết rằng, trong căn phòng này này có biết bao nhiêu bình cổ, nếu không cẩn thận làm vỡ, vậy thì gay go rồi!

Tiếu Tuyết giận quá thành cười nói: "Đừng có làm lớn chuyện!? Là tôi làm loạn à? Chuyện tới nước này anh còn bảo vệ cô ta sao? Một lần họp lớp tốt đẹp, Thi Thi không phải người thích gây chuyện thị phi, là Hoàng Lệ Lệ này, bụng dạ hẹp hòi, có một tên bạn trai có tiền, thì tự cho là đúng, cảm thấy mình rất giỏi sao?! Sao hả? Khi dễ bạn trai Thi Thi không có quyền thế bằng bạn trai cô ta hả?! Khi dễ tính tình Thi Thi tốt hả? Bốn năm đại học, không giây phút nào nào cô không nhằm vào Thi Thi, Thi Thi có nói gì không?! Bốn năm! Thi Thi nhẫn nhịn cô bốn năm rồi, còn chưa đủ sao?! Cô bịa đặt Thi Thi chưa cưới đã sinh con, lại còn bịa đặt Thi Thi bị người ta bao dưỡng! Hoàng Lệ Lệ, sao lòng dạ cô ác độc như vậy? Cô đúng là độc ác như rắn rết, không biết xấu hổ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.