"À... vậy sao!" Vương Xuyên Đức trầm ngâm một tiếng.
Vốn là nhìn thấy phòng bao bị biến thành cảnh tượng như vậy, dựa theo tính tình của ông mà nói, cho dù là ai cũng mặc kệ, đã gây sự trong câu lạc bộ của ông thì đương nhiên ông sẽ đuổi ra ngoài.
Nhưng mà có vẻ như Cao Nam cũng không muốn so đo nhiều.
"Cao Nam, tuổi cháu cũng không nhỏ nữa, đừng có gây chuyện ở bên ngoài!" Vương Xuyên Đức dạy dỗ một câu.
Bề trên dạy dỗ, Cao Nam đương nhiên là sợ hãi, liên tục vâng dạ.
Vương Xuyên Đức xoay người, nhìn mấy người trong phòng bao một cái, định rời đi.
Đỗ Gia Ngạn lườm Mộ Nhã Triết vẫn luôn ngồi im bên bàn một cái, cũng không biết là bị trúng tà gì, bỗng nhiên tiến lên một bước, ngăn cản đường đi của Vương Xuyên Đức.
Vương Xuyên Đức dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta, giọng lạnh băng: "Có chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Vương, là thế này, hôm nay là buổi họp lớp của bạn gái tôi, vốn nên là mọi người vui vẻ gặp gỡ nói chuyện, thế nhưng lại có một người chẳng liên quan chen vào, biến cuộc họp trở thành như thế này! Tôi cũng là vì ngài nên mới lo lắng mà thôi! Một nơi cao cấp như Vĩnh Dạ không nên để cho mấy kẻ đầu đường xó chợ này trà trộn vào, lỡ như đụng phải mấy thứ đồ cổ ở đây thì chẳng phải là làm khó tôi rồi sao? Vẫn phải nhờ tổng giám đốc Vương sai người đuổi người này ra ngoài rồi!"
Nói xong, anh ta chỉ vào người đàn ông ngồi ở vị trí kia: "Chính là người này, cũng không biết là có thân phận gì, sở dĩ hôm nay tình cảnh trở thành như thế này đều là do anh ta gây ra!"
Lần này, anh ta đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Mộ Nhã Triết, phủi sạch trách nhiệm của mình.
Thứ nhất, anh ta ít nhiều muốn vớt vát chút mặt mũi trước mặt Vương Xuyên Đức, miễn để Vương Xuyên Đức cho rằng phòng bao trở thành như vậy đều là do anh ta gây ra.
Thứ hai, Đỗ Gia Ngạn nhìn Mộ Nhã Triết không vừa mắt, muốn mọi người đồng loạt nói xấu để đuổi anh ra khỏi phòng bao.
Vương Xuyên Đức nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở đằng kia, từ đầu tới cuối đều không nói câu nào, nhìn từ đằng sau đã có cảm giác thâm trầm khó lường.
Ông xoay người, nhìn anh một cái, hỏi: "Anh là ai?"
Mộ Nhã Triết không đáp lại.
Vương Xuyên Đức nhíu mày, ông lăn lộn nhiều năm nhưng chưa từng thấy ai có thái độ bất nhã với ông như vậy.
Thế mà người này lại làm như thể không thấy ông.
Trong lòng ông tức giận.
Vì thế, liếc mắt một cái, bảo vệ bên cạnh lập tức ngầm hiểu, đi về phía Mộ Nhã Triết.
Đỗ Gia Ngạn có vẻ vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, muốn chờ xem Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi sẽ bị đuổi ra khỏi phòng bao như thế nào, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Hoàng Lệ Lệ cũng vô cùng kích động.
Cô ta hy vọng mượn tay Vương Xuyên Đức để cho hai người kia chịu nhục.
Nhưng mà bảo vệ vừa đến gần, Mộ Nhã Triết lại bỗng nhiên chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn dần hiện ra trước tầm mắt Vương Xuyên Đức.
Vương Xuyên Đức chống lại tầm mắt sâu xa của Mộ Nhã Triết, tim đập mạnh, lập tức sắc mặt kinh hãi, lớn giọng ngăn cản: "Khoan đã!"
Ông bỗng nhiên lên tiếng, Đỗ Gia Ngạn ngạc nhiên đến mức nhảy dựng lên.
Anh ta vội vàng đi lên, cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Vương, tại sao lại thôi không...?"
Vương Xuyên Đức cũng không chờ anh ta nói xong, một tay đẩy Đỗ Gia Ngạn sang một bên, nhanh chân bước đến chỗ Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết không đứng dậy, vẫn nhàn nhã thoải mái ngồi bên bàn.
Vương Xuyên Đức đi tới trước mặt anh, xác định thật sự là anh, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Thì ra là cậu Mộ đại giá quang lâm..."
Mộ Nhã Triết đưa tay ngăn lại lời nói của ông: "Tôi chỉ đi dự tiệc cùng người phụ nữ của tôi, không cần phải ra mặt!"
Vương Xuyên Đức lập tức biết điều mà ngậm miệng lại, chỉ là vẻ tươi cười trên khuôn mặt còn chưa biến mất.