Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 910: Nghe Nói Có Người Muốn Đuổi Tôi Ra Ngoài?



Mọi người lập tức bị một màn này dọa cho ngây người, đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, nhất là Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ. Ngay cả Cao Nam đứng bên cạnh cũng ngẩn ra.

Tại sao cậu họ nhìn thấy người đàn ông này lại có vẻ khách khí như thế?

Rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì?

Cao Nam nhìn trước ngó sau cũng không thấy có người nào khác, trong lòng vẫn nghi ngờ không biết có phải cậu họ của anh ta nhận nhầm người rồi không, vì vậy anh ta vội vàng đi lên trước, hỏi: "Cậu họ, kẻ này là..."

"Không được vô lễ!" Vương Xuyên Đức lập tức quát lên, bảo anh ta ngừng lại.

Cao Nam cũng là một người thức thời, hiểu được nhìn mặt mà lựa lời, nếu có thể khiến cậu họ anh ta khom lưng cung kính như vậy thì chắc chắn là người có vai vế không đơn giản!

Bởi vậy anh ta cũng biết điều, không lên tiếng nữa.

"Tổng giám đốc Vương, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy đúng vậy! Không ngờ có thể gặp được cậu Mộ ở đây, thật là trùng hợp!" Vương Xuyên Đức liên tục gật đầu, vừa rồi còn là dáng vẻ của người từ trên cao nhìn xuống, bây giờ trên mặt vừa vui mừng lại vừa cung kính biết nhường nào.

"Không biết là cậu Mộ đến, tôi không thể tiếp đón từ xa, mong cậu Mộ thông cảm, bỏ qua cho!"

"Không cầu câu nệ mấy thứ này." Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có người nói muốn đuổi tôi ra ngoài sao?"

"Ai dám!" Vương Xuyên Đức lập tức đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn bốn phía, lạnh giọng quát một tiếng, ánh mắt sắc bén: "Cậu Mộ đến đây, đương nhiên là khách quý của tôi! Là ai có mắt không tròng mà lại dám làm mất mặt cậu Mộ? Là ai lớn tiếng nói muốn đuổi cậu Mộ ra ngoài? Đúng là không coi mặt mũi Vương Xuyên Đức này ra gì rồi!"

Đỗ Gia Ngạn bị ánh mắt sắc bén của Vương Xuyên Đức nhìn chòng chọc một lúc lâu, anh ta cũng không dám ngẩng đầu, vội vàng xoa tay cười nịnh, hiển nhiên là vô cùng chột dạ.

Hoàng Lệ Lệ nhìn Vương Xuyên Đức, lại nhìn Đỗ Gia Ngạn không dám mở miệng bên cạnh, trên mặt không cam lòng, vẫn còn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại bị Đỗ Gia Ngạn kéo sang một bên, nhỏ giọng khiển trách: "Không được gây chuyện!"

"... Hứ!" Hoàng Lệ Lệ cắn cắn môi, chỉ có thể cúi đầu.

Vân Thi Thi từ nhà vệ sinh quay lại, vừa đi vào phòng bao liền cảm giác được bầu không khí rất kỳ lạ.

Ngoài cửa có ba người mặc âu phục đen, vẻ mặt nghiêm trang.

Cô bị dọa sợ.

Nhưng mà vừa bước vào, nhìn thấy một đám nhân viên phục vụ đang thu dọn đống rác bừa bãi, mà mọi người lại đều đang ngồi trong phòng tiếp khách, Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn lại ngồi trên ghế sô pha, có vẻ đứng ngồi không yên.

Tiếu Tuyết và Cao Nam ngồi ở bên cạnh.

Vân Thi Thi nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Nhã Triết đâu.

Thấy cô trở về, ánh mắt mọi người nhìn cô càng trở nên phức tạp.

Nhưng mà ở trong mắt bọn họ, Vân Thi Thi lại nhìn thấy vẻ kính sợ khó hiểu.

...

Sao lại thế này?

Tiếu Tuyết vừa thấy cô, lập tức đón chào: "Thi Thi, sao cậu lại đi lâu như thế? Đi đâu vậy hả?"

"Nhà vệ sinh, tớ hơi khó chịu trong người." Vân Thi Thi dừng một chút, lại giải thích: "Cậu cũng biết đấy, tớ không uống được nhiều rượu, hơi choáng đầu một chút."

"Ừ."

"Sao lại thành ra thế này? Tại sao cả bàn ghế cũng đều bị lật tung lên thế, xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Hừ! Thi Thi, cũng may vừa rồi cậu không ở đây, Hoàng Lệ Lệ thừa dịp cậu không có mặt, nói xấu cậu trước mặt người đàn ông của cậu đấy!"

Trên mặt Hoàng Lệ Lệ lập tức hiện lên vẻ luống cuống như thể đang ngồi trên đống lửa: "Tiếu Tuyết, cô đừng nói bừa..."

Vừa rồi cô ta vẫn còn ngang ngược hống hách trước mặt Tiếu Tuyết, nhưng sau khi biết được quan hệ giữa bạn trai Cao Nam của Tiếu Tuyết và nhân vật lớn kia, cô ta đối với Tiếu Tuyết cũng khách khí hơn hẳn.

"Tôi nói bừa? Tôi có nói bừa sao? Hừ! Vừa rồi là ai nói Thi Thi lúc còn học đại học đã được bao nuôi, chưa cưới đã sinh con..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.