Vừa về đến nhà, Vân Thi Thi liền ném túi xách đi, cởi giày cao gót, nhào thẳng lên chiếc sô pha mềm mại.
Nào có điểm nào giống một nữ thần nữa.
Mộ Nhã Triết đóng cửa lại, đi đến trước sô pha, anh vừa ngồi xuống, Vân Thi Thi liền chui vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Mộ Nhã Triết đưa bàn tay to lên xoa tóc mái của cô, ngón tay thon dài chậm rãi gạt mấy sợi tóc vương trên trán cô, quấn mấy vòng quanh ngón tay rồi lại buông ra.
Anh lười biếng nghiêng người dựa lên ghế, một tay giữ sau gáy, một tay luồn vào giữa mái tóc cô.
Mái tóc đen bóng làm nổi bật làn da trắng như ngọc.
Dường như cảm thấy chơi rất thú vị, anh mãi không chịu buông tay ra.
Vân Thi Thi đã mệt nhoài, cũng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trong phòng ngủ, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe được tiếng mở khóa cửa, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
"Mẹ về rồi sao?"
"Ừ! Chắc là vậy."
Vì thế, hai cậu nhóc mở cửa, chạy ra phòng khách, nhưng Tiểu Dịch Thần nhanh mắt, nhìn về phía sô pha, thấy một màn kia giữa Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi thì lập tức xoay người, ôm Hữu Hữu về phòng.
Hữu Hữu chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái đã bị Tiểu Dịch Thần ôm về đến phòng rồi.
Vừa muốn lên tiếng, Tiểu Dịch Thần đã lập tức bịt chặt miệng cậu, ý bảo chớ có phát ra tiếng động.
"Xuỵt..."
"Tại sao lại phải làm như vậy?"
"Cha và mẹ đang ôm nhau đấy!" Tiểu Dịch Thần kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.
"Cái gì?"
Hữu Hữu biến sắc, liền muốn đi ra phòng khách.
Tiểu Dịch Thần lập tức giữ chặt cậu nhóc.
Tiểu Dịch Thần sức lớn, chỉ một tay cũng dư sức kéo cậu nhóc lại.
Vẻ mặt Hữu Hữu khó chịu: "Mộ Dịch Thần, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"
"Chính là không để cho em phá hoại chuyện tốt giữa cha và mẹ đấy!" Tiểu Dịch Thần bĩu môi: "Không dễ gì mới nhìn thấy cha và mẹ có tiến triển, em không được quấy rầy!"
Hữu Hữu im lặng: "..."
"Hữu Hữu..." Tiểu Dịch Thần nháy mắt với cậu mấy cái, làm ra vẻ vô tội.
Hữu Hữu thấy cậu như vậy thì cũng hết cách: "Em chỉ nhìn thôi, em sẽ không quấy rầy!"
"Là chính miệng em nói nhé!"
Hữu Hữu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Phải! Là em nói!"
"Ngoéo tay!" Tiểu Dịch Thần vẫn không tin.
Cậu chìa ngón tay út ra.
Hữu Hữu thật sự đã không thể kiên nhẫn hơn nữa rồi.
"Mộ Dịch Thần..."
"Ngoéo tay nào!" Tiểu Dịch Thần coi như không nhìn thấy vẻ nhẫn nhịn trên mặt cậu nhóc kia, vẫn chìa ngón út ra.
Hữu Hữu mím môi, ngoéo tay một cái.
Hai cậu nhóc rón ra rón rén trốn ở vách tường, nhìn lén ra sô pha ngoài phòng khách như thể tên trộm.
"Này!"
Vân Thi Thi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lên ngực người đàn ông kia.
"Hử?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, liếc cô một cái: "Sao hả?"
"Hôm nay họp lớp, có phải là rất chán hay không?"
Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lúc: "Không có."
"Ồ!" Vân Thi Thi mở to mắt, có vẻ khó tin: "Em còn tưởng rằng anh thấy rất chán cơ đấy!"
"Không phải là rất thú vị sao? Mấy người bạn học đó của em thật là hay ho."
Vân Thi Thi co người trong lòng anh, ngón tay chọc chọc, trong lòng có chút bất an, nhớ tới mấy lời Tiếu Tuyết nói với cô lúc nãy, bọn họ nhân lúc cô đi vào nhà vệ sinh mà nói xấu cô!
Mặc dù đều là mấy chuyện vô căn cứ, nhưng anh đều đã nghe được, mà trên đường về cũng không thấy anh hỏi đến, không biết là anh có để mấy chuyện đó trong lòng không.
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt cô phức tạp, môi mím lại không biết đang nghĩ cái gì, anh nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Đang nghĩ cái gì đấy?"
"Đang nghĩ..."
Vân Thi Thi im lặng một lúc, bỗng nhiên nghĩ, hay là cứ hỏi anh chuyện này.
"Có phải Hoàng Lệ Lệ nhân lúc em vắng mặt mà nói xấu em không?"