Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 92: Nồng đậm ghen tuông



Anh cũng không hiểu, tại sao anh lại mất khống chế? Anh chỉ biết tim mình như bị vật gì đó hung hăng xé. Hôm nay, anh căn bản không cách nào ức chế lửa giận, xen lẫn với không chịu thừa nhận những thứ như ham muốn, ghen tị, không cam lòng...

Anh vốn đuổi theo xe Bentley mà đến, lúc xe rời đi kinh sợ liếc nhìn thấy, anh mơ hồ trông thấy non nớt, xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.

Kinh ngạc hơn, anh chạy xe tới, nhưng trùng hợp gặp Cố Tinh Trạch cùng Vân Thi Thi cùng rời khách sạn.

Cũng vừa vặn bắt gặp, Cố Tinh Trạch ôn nhu vì Vân Thi Thi mở cửa xe.

Như vậy thân mật...

Cố Tinh Trạch lạnh lùng, trong giới giải trí ai mà không biết.

Anh ta bề ngoài dịu dàng như ngọc, thực tế thì hết sức chán ghét nữ nghệ sĩ trong giới giải trí đến gần.

Anh ta rất ưa sạch sẻ, cũng không thích cùng người khác quá gần gũi.

Chẳng lẽ, người phụ nữ này cũng giống như những phụ nữ kia vậy, vì muốn thăng tiến, không từ một thủ đoạn nào?

Một sự tức giận trào lên, cho đến khi Vân Thi Thi lên chiếc xe Bentley kia, bộc phát khó mà khắc chế.

Cô... Thật sự có chồng? Có con?

Vừa nghĩ tới cô có lẽ đã có gia đình của mình, một sự tức giận cung với xao động dường như muốn phun trào.

Dọc theo đường đi, anh theo sát phía sau, cho đến trước lầu nhà trọ dừng lại, trông thấy cảnh tượng kia.

Dường như là một gia đình cha người hoà thuận vui vẻ, hình ảnh ấm áp, thật sự làm cái nhìn của anh đau nhói.

Mỗ Nhã Triết rít sâu một điếu thuốc lá, ngón tay thon dài đem tàn thuốc gạp lung tung trên bệ cửa sổ, anh chậm rãi đi xuống xe, " Ầm" Một tiếng, đóng cửa xe lại.

Đột ngột vang lên một tiếng nặng nề, làm cho Vân Thi Thi hốt hoảng lùi một bước, trong nháy mắt, có quá nhiều suy nghĩ linh tinh thoáng qua ở trong lòng, chỉ có suy nghĩ kiên định từ trong đầu nàng hiện lên.

Không thể... Không thể để cho người đàn ông này cướp đi Hữu Hữu!

Vân Thi Thi vừa hoảng vừa sợ, xoay người đem Hữu Hữu giao cho Lý Hàn Lâm, cô ngẩng đầu lên, đem chìa khóa đưa cho Hữu Hữu, vuốt ve đầu của cậu, cánh môi run rẩy dữ dội hơn: "Hữu Hữu, con lên lầu chò mệ trước, được không?"

"Mẹ..." ánh mắt Hữu Hữu có chút phức tạp nhìn cô, đương nhiên không yên lòng.

"Ngoan, mẹ lập tức lên với Hữu Hữu, Hữu Hữu mau lên lầu trước đi, ngoan!"

Bàn tay nhỏ của Hữu Hữu không kiềm được siết chặc thành quả đấm, ngay sau đó, giả vờ ngoan ngoãn gật đầu một cái. "Dạ!"

Sắc mặc Lý Hàn Lâm có chút phức tạp ôm Hữu Hữu vội vã lên lầu.

Bóng dáng gầy gò của Vân Thi Thi vững vàng đứng trong gió rét, gương mặt phờ phạc xoay người, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như băng của người đàn ông.

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô, trong mắt có ý thăm dò, sắc lạnh như băng, làm người nhìn phải rùng mình, ánh mắt sắc bén như muốn hoá băng mọi thứ xung quanh.

Anh chăm chú nhìn cô, dường như muốn đem thân thể mỏng manh yếu ớt của cô nhìn thấu.

Vân Thi Thi dưới cái nhìn chằm chằm của anh, cả người không được tự nhiên, tựa như cả người đều bị anh đâm thủng.

"Anh... anh đây là có ý gì? Là đang theo dõi tôi sao?"

Cô chất vắn, nhưng anh vẫn trầm mặc như trước, chẳng qua là nhấc chân lên, hướng cô càng thêm gần.

khí thế quả thực quá mức mạnh mẽ của trên người của anh, kèm theo anh đang ép đến gần, dường như có hơi thở ác liệt vô hình lan tràn không giới hạn, đem cô bao vây trong đó.

Người đàn ông kiêu căng đứng trước mặt cô, chiều cao lấn áp trước mặt cô, khiến cô trở nên càng nhỏ bé yếu đuối, nhỏ như búp bê sứ, dường như chỉ cần hắn mạnh tay chạm đến, liền vỡ.

"Anh làm gì?" Cô có chút cảnh giác trợn to hai mắt.

Còn chưa kịp đợi cô chuẩn bị tinh thần phòng bị, người đàn ông bước một bước dài, đem cô ép tới góc tường, thân hình cao lớn đem cô bao vây trong bóng tối, giam cầm cô vào góc tường, không thể chạy thoát, cũng không thể lui được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.