Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Vân Thi Thi có chút giật mình, mở to mắt nhìn anh, người đàn ông này, sao đột nhiên lại hứng thú với tay mình vậy?
Còn nữa, cô vẫn đang rửa bát đấy, trên tay đều là dầu mỡ, anh không cảm thấy bẩn sao?
Lại nói, tay cô cũng không phải đẹp đẽ gì, anh chăm chú nhìn như vậy là sao?
Trên thực tế, cô từ nhỏ không phải làm việc gì nhiều.
Chỉ là từ khi Vân gia bị như vậy, cô mới bắt đầu phải làm, khi học đại học thì hoàn toàn khác, làm công, làm thêm ngoài giờ... chỉ cần có tiền
thì việc nặng sao cô cũng làm.
Nhớ lại lúc đó, mỗi khi lớp có dịp nghỉ, ai ai cũng bàn tán đi chơi cái này cái kia, sơn móng tay, uốc tóc các kiểu, chỉ cô thì khác, cô phải làm
thêm để kiếm tiền cho sinh hoạt.
Khi đó công việc chủ yếu của cô là rửa chén, một ngày ít cũng phải mấy nghìn khay, rửa đến lúc lưng mỏi nhừ, bàn tay cả ngày ngâm trong dầu
mỡ, vì vậy có chút thô ráp.
Thế nên cô cũng có chút tự ti, một đôi tay đang yên đang lành, lại bị cô làm cho khó coi như vậy.
Anh càng nhìn như vậy, cô lại càng ngượng ngùng! Định thu tay về, nhưng lại bị anh nắm thật chặt, Vân Thi Thi có chút tức giận nói: "Anh
nhìn tay em chằm chằm như vậy để làm gì?"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên mỉm cười, giọng nói tràn ngập chê bai: "Bàn tay này của em đúng là xấu đến không thể xấu hơn nữa rồi!"
Vân Thi Thi nhất thời vô cùng tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Mộ Nhã Triết... Anh! Qúa đáng!"
Anh cười: "Nhưng mà, nếu nhìn kỹ cũng không đến nỗi xấu như vậy."
Vân Thi Thi sửng sốt, tưởng tai mình vừa nghe nhầm: "Là sao?"
Mới vừa còn nói tay cô xấu, giờ lại nói đẹp, người đàn ông này... Sao lại mâu thuẫn như vậy.
"Tại sao lại có nhiều vết chai như vậy?" Anh bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ lui lại, nặng nề đẩy tay anh ra, sau đó quay lại việc rửa bát, sau đó mở giọng nhẹ tênh: "Trước đây em có đi rửa bát, có lẽ
là ngâm trong dầu mỡ nhiều! À... còn có một số việc làm thêm khi học đại học, còn làm qua mấy việc khá nặng."
"Việc nặng?"
"Làm ở công ty dọn nhà."
"Em còn làm việc đó?"
"Hết cách rồi, tiền lương cao, cho nên..." Vân Thi Thi không muốn nói tiếp.
Trong phòng, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Mộ Nhã Triết không nói gì, cô lại nhàn nhạt nói: "Đâu giống như anh từ nhỏ đã cơm áo không lo, xuất thân cậu ấm của gia tộc lớn giàu có, đâu
phải chịu những nỗi khổ này của những người dân bình thường? Chỉ quen ăn sơn hào hải vị, nào đâu biết còn những người trên thế giới này
bữa cơm ăn còn không đủ no."
Cô bỗng nhiên nhướng mày: "Em có một người bạn học, vì làm việc ngoài giờ, một lúc làm mấy việc liền, mà anh, đại khái là chẳng bao giờ
phải lo đến những điều này, cho nên Mộ Nhã Triết, chúng ta từ nhỏ đã không sống cùng một thế giới rồi!"
Anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Hô hấp vẫn mềm mại ấm áp như cũ.
Vòi nước vẫn xả ào ào.
Cực lâu sau đó, anh cũng không nói thêm điều gì, lâu đến mức Vân Thi Thi còn tưởng rằng, không phải mình đã nói lầm điều gì khiến anh tức
giận chứ? Thì bỗng nhiên nghe anh nói: "Cho nên, thượng đế đã để cho anh gặp được em."
Vân Thi Thi ngẩn ra.
"Thượng đế không nỡ em, cảm thấy em nên được cuộc sống hạnh phúc hơn, cho nên người đã cho em gặp anh!" Mộ Nhã Triết cười cười: "Mà
thượng đế lại có chút ghen tỵ với anh, cảm thấy anh quá xa xỉ, cho nên đã để anh gặp được em!"
Vân Thi Thi ngớ ra, đôi môi mấp máy, nhưng lại không phát ra được âm thanh gì.
________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.