Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Bây giờ lại có liên quan đến anh, thật sự khiến người ta lo lắng không chịu nổi.
Xe chạy một mạch về đến nơi, để Hoàng Lệ Lệ ngồi ở phòng khách, đi vào phòng sách, đẩy cửa ra đã thấy Đỗ Bác Hùng chắp tay đứng trước
cửa, gương mặt nổi giận.
Nghe có tiếng mở cửa, ông liền quay lại, đôi mắt quét một loạt.
Đỗ Gia Ngạn nhất thời bị ánh mắt này của ông làm cho sợ hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Anh kinh sợ co rút bả vai một cái, ấp úng hỏi: "Ba, ba làm sao vậy? Tìm con có chuyện gì sao?"
Đỗ Bác Hùng không nói gì, chỉ liếc mắt đi tới trước bàn ngồi xuống, còn Đỗ Gia Ngạn vẫn bị dọa sợ, đứng chôn chân tại chỗ, đến di chuyển
cũng không dám, tựa hồ đã đoán ra việc này có liên quan tới mình rồi, nhìn chính đứa con trai ngày thường mình yêu quý nhất, không khỏi ẩn
nhẫn tức giận, cố gắng bình tĩnh, trầm giọng nói: "Ngồi xuống!"
Đỗ Gia Ngạn khẽ cau mặt, chậm rãi đi tới trước bàn, ngồi xuống!
Đỗ Bác Hùng bất đắc dĩ thở dài một cái, lạnh giọng hỏi: "Gia Ngạn, con mấy ngày này có làm chuyện gì đắc tột với ai không?"
"Đắc tội? Con đắc tội với ai sao?" Đỗ Gia Ngạn khó hiểu, trong chốc lát liền lắc đầu khẳng định nói: "Không có!"
"Nói thật!" Đỗ Bác Hùng nhíu mày, giọng nói trở nên cứng rắn.
Đỗ Gia Ngạn oan ức nói: "Ba, còn thật sự là không làm gì! Con đâu phải loại người hay gây chuyện! Ba rốt cuộc là bị làm sao vậy? Giống như
là ăn phải thuốc nổ vậy... Con vừa mới trở về đã hỏi con như vậy là sao?"
Nhìn Đỗ Bác Hùng nét mặt xanh mét, âm thanh của Đỗ Gia Ngạn cũng thấp đến không thể nghe nổi.
"À, ăn phải thuốc nổ? Con muốn bức ba vào chỗ chết đúng không?"
Đỗ Gia Ngạn nghe vậy thì tức giận, lớn tiếng nói: "Con có làm gì sao? Con không hề làm gì cả!"
"Mày không làm gì? Mày không làm gì mà để người ta gọi tới tận đây hỏi tội? Mày rốt cuộc có chịu khai thật hay không?"
Đỗ Gia Ngạn càng ngày càng hồ đồ rồi: "Người ta là ai? Ba, ba nói cho rõ ràng chút có được không?"
"Tốt, tốt, để tao nói cho mày nghe!"
Đỗ Bác Hùng nâng ly trà lên uống "ừng ực" mấy ngụm lớn, sau đó liền thở dài, hỏi: "Gia Ngạn, con tại sao lại chọc giận tên họ Mộ đó?"
"Họ Mộ?" Đỗ Gia Ngạn khó hiểu, lập tức nhớ tới chuyện vừa phát sinh đêm nay, trong lòng khẽ "bộp" một cái, thầm nghĩ, sẽ không trùng hợp như
vậy chứ?
Nhưng mà anh vẫn không nói ra.
"Đó là ai? Con không biết! Người họ Mộ đó là ai?"
"Thủ đô này có mấy người họ Mộ? Chính là..." Đỗ Bác Hùng thấp giọng: "Tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng, Mộ Nhã Triết!"
Đỗ Gia Ngạn nào dám thừa nhận, chỉ một mực chắc chắn, lặng lẽ lắc đầu: "Con ngay cả Mộ Nhã Triết là ai cũng không biết! Tại sao lại có thể
đi chọc giận người ta được?"
Đỗ Bác Hùng cười lạnh vài tiếng, gật gật đầu nói: "À, haha, mày không chọc giận cậu ta, nhưng lại làm khó dễ người của cậu ta! Mày như vậy
chẳng phải là đánh chó không nhìn mặt chủ sao?"
"Người của anh ta?" Đỗ Gia Ngạn có chút dự cảm không lành rồi, lẽ nào...
"Là ai vậy?" Anh còn chưa hiểu hết, nhưng vẫn không dám nói ra chuyện tối nay.
Đỗ Bác Hùng lập tức trừng mắt, tức giận nói: "Còn có thể là ai? Mày còn dám giả ngu với tao? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
____________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.