Còn chưa kịp đợi cô chuẩn bị tinh thần phòng bị, người đàn ông bước một bước dài, đem cô ép tới góc tường, thân hình cao lớn đem cô bao vây trong bóng tối, giam cầm cô vào góc tường, không thể chạy thoát, cũng không thể lui được.
Mộ Nhã Triết mặt không thay đổi cúi đầu, dễ dàng đem cô nắm trong lòng bàn tôiy, như bá chủ nắm giữ quyền sinh tồn của vạn vật, anh nắm lấy cằm của cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên, ngước lên nhìn mặt anh, giọng nói lạnh lẽo như băng, căng như dây đàn: "Người đàn ông đó, là ai?"
Vân Thi Thi có chút giật mình.
Sự trầm mặc của cô, chọc anh nổi giận.
"Người đàn ông đó, là gì của cô?"
Vân Thi Thi không khỏi hoảng sợ nhìn anh, Mộ Nhã Triết mày kiếm cau lại, bàn tôiy đang nắm cằm của cô, càng thêm xiết chặc.
Lập tức, làm đau cô, khiến cô hô nhỏ một tiếng.
"Sao? Nói."
Vân Thi Thi vừa xấu hổ vừa giận, hai tôiy dùng sức đẩy anh ra, thử giãy giụa hòng thoát khỏi tôiy anh, nhưng sức mạnh chênh lệch, bất kể; cô dùng sức lực lớn thế nào, thì người đàn ông này vẫn bất động, ngược lại đem cô ép càng ngày càng chặc.
"Ngoan, nói cho tôi, anh ta là ai?"
Mộ Nhã Triết càng ép sát vào mặt cô, dưới ánh trăng ảm đạm, ngũ quan tuấn tú bức người chiếu mắt của cô.
"Chồng?"
Vân Thi Thi môi mỏng run rẩy, lắc đầu một cái.
Mộ Nhã Triết mày hơi cau lại, môi mỏng lạnh lùng khạc ra hai chữ, giống như bị đá đập vào người, tâm đau nhói.
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm cô, môi cong tựa như cười nhưng không cười, đầu ngón tôiy thon dài lạnh như băng lúc nhẹ lúc nặng nề vuốt ve cánh môi của cô, đôi mắt dâng lên lạnh lùng khiến người tôi rùng mình.
"Như thế, đứa bé kia..."
Vân Thi Thi ngẩn ra, trong giây lát đó nét mặt xám như tro tàn.
Lông mi của cô run rẩy kịch liệt, ánh mắt lưu chuyển, từ đầu đến cuối không dám nhìn anh một cái.
Mắt đẹp của người đàn ông híp lại, anh nhìn ra được, cô sợ, sợ đến mức cả người run rẩy.
Anh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, luôn cảm thấy người phụ nữ này có những hành vi hết sức quỷ dị, kì quặc lạ thường.
Vân Thi Thi ngừng thở, không khỏi kinh hãi mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giờ phút này, trong lòng cô đã sớm lo sợ ngập trời.
Người đàn ông này nhắc tới đứa bé kia, chẳng lẽ là đã tra rõ được thân phận của Hữu Hữu?
Không thể nào, sáu năm qua, cô ẩn núp vô cùng tốt.
Vân Nghiệp Trình cùng với Viện trưởng của bệnh viện có quan hệ rất tốt, do đó không thể có chuyện, mọi việc đều đã được xử lý ổn thoả, căn bản không tiết lộ bất cứ điều gì.
Anh sẽ không biết... Cho dù biết, cô cũng sẽ không thỏa hiệp một bước!
Mộ Nhã Triết đem những tình cảm biến đổi thất thường trong mắt cô thu hết vào mắt, mày kiếm khinh thường, lạnh lùng thốt: "Là con riêng?"
Vẻ mặt Vân Thi Thi trong nháy mắt cứng ngắc vô cùng, như bị sét đánh.
"Bị tôi nói trúng?"
Mộ Nhã Triết mỉm cười, cười một tiếng:."Cô cùng những phụ nữ kia, rốt cuộc có cái gì khác nhau? Không phải là một lòng muốn leo lên cao, gả vào nhà giàu có, không phải sao?"
Anh nhìn cô, trong mắt có thất vọng, có lạnh như băng, càng có một ít tình cảm phức tạp, không đoán rõ.
Quá nửa đêm, ra vào tiệc rượu, say rượu được một người đàn ông xa lạ mang lên xe sang.
Mà người đàn ông này cũng không là chồng cô, cũng không phải là bạn trai của cô, cử chỉ lại thân mật như vậy.
Bên cạnh cô còn có một đứa trẻ.
Không phải con riêng, vậy là cái gì?
Trong giới giải trí, giống như cô phô trương sự lẳng lơ, giao du giữa đám đàn ông, một lòng nhớ tới mơ ước gả vào nhà giàu có, thậm chí không tiếc dắt con đi lập gia đình, có quá nhiều.