Vân Thi Thi lập tức nghi ngờ, đề phòng nói: “Tại sao? Không nói được ở đây à?”
Trong lòng cô cảm thấy, hai người này không có ý tốt.
Nhất là Đỗ Gia Ngạn, lúc trước anh ta rất xem thường cô, lúc này đây, anh ta lại tỏ ra thân thiết vô cùng, nhất là cái gương mặt nịnh hót kia, khiến cô phải đề phòng cảnh giác.
“Đừng lo, bọn mình không có ý gì đâu, chỉ muốn nói chút chuyện với cậu thôi mà!” Hoàng Lệ Lệ nhẹ nhàng nói.
“Thực ra, có vài chuyện về gia đình cậu, bọn mình nghĩ cậu có quyền được biết về sự thật này.”
“Tôi không cần” Vân Thi Thi nói xong, liền thẳng thừng từ chối: “Tôi nghĩ chắc cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, thôi, tôi còn chưa hoàn thành cảnh quay, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô quay người định bỏ đi.
Đỗ Gia Ngạn vừa nhìn thấy cô định đi vào trong, nhất thời luống cuống tay chân, lập tức chạy nhanh về phía cô, ngăn cô lại, trong tình thế gấp gáp, anh ta tóm lấy cánh ta cô.
Vân Thi Thi cảm thấy bị anh ta đụng chạm có chút rợn người, lập tức hất tay anh ta ra: “Làm gì vậy? Động tay động chân gì đây?”.
“Xin lỗi xin lỗi!” Đỗ Gia Ngạn cười nịnh nói: “Thi Thi, tôi chỉ thay mặt mọi người đến hỏi thăm cô một chút thôi mà, rõ ràng cô đã quay phim xong rồi, không phải sao?”
Lúc nãy khi đến đây, hai người họ đã có tán gẫu với bảo vệ vài câu, đưa cho mấy tên đó chút tiền, họ liền nói Vân Thi Thi đã quay phim xong rồi, bọn họ mới dám đến tìm.
Vân Thi Thi nheo mắt, nhìn hai người này thật khả nghi, rốt cuộc là có chuyện gì.
Cô suy nghĩ hồi lâu, hiện tại đang là ban ngày, mà còn ngay cửa chính của công ty, chắc họ cũng không thể làm gì nguy hiểm cho cô. Cô thở dài, nói: “Tôi nhiều việc lắm, có gì thì nói nhanh đi.”
“Vậy, tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không?”
“Đi theo tôi.”
Vân Thi Thi xoay người đi về phía xe của mình.
Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn liếc nhìn nhau, sau đó đi theo phía sau, thẳng đến khi nhìn thấy chiếc xe của Vân Thi Thi, trong lòng vừa sợ vừa ghen tỵ, lại thầm ngưỡng mộ.
Chiếc xe có cả phòng riêng này, thật sang trọng.
Chắc giá phải đến mấy trăm vạn.
Hai người ghen tị vô cùng, Vân Thi Thi nàng, ngày xưa chẳng phải chỉ là đứa nghèo hèn sao!?
Sau khi lấy chồng, đúng là khác một trời một vực.
Ngày xưa, đến cả Đỗ Gia Ngạn còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói gì đến Mộ Nhã Triết, thế nhưng… đúng là một trời một vực mà.
Nhớ lại thì, Vân Thi Thi ở trong giới giải trí, đều được mấy vị kim chủ chú ý, hừ, cứ tưởng cô cùng lắm cũng chỉ là một diễn viên mới vào nghề, vì nhan sắc của cô quá hoàn hảo nên mới được để ý, cùng lắm thì chỉ được sủng ái một thời gian là cùng.
Ai ngờ đâu, một bước lên mây.
Ai mà chẳng biết, mấy tên nhà giàu thường dị ứng với mấy người của showbiz.
Thế mà Mộ Nhã Triết… lại để ý cô.
Nghĩ hồi, Hoàng Lệ Lệ đi theo Đỗ Gia Ngạn vào xe.
Vân Thi Thi rót cho mỗi người một ly trà, ba người cùng ngồi xuống, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo làm gì.”
Cô nói xong, Đỗ Gia Ngạn như vui như cá gặp nước, vì thế nói: “Sao vậy, ngày xưa còn là bạn bè chung lớp mà… Cô có hiểu lầm gì với bọn tôi sao?”
“Thôi, cô có hiểu lầm gì với tôi thì cũng mặc, chuyện cũng đã qua rồi! Thi Thi, tôi không biết xưa kia đã làm gì cô, nhưng cô nói tôi có mắt không tròng cũng được, nói tôi bỉ ổi vô sỉ cũng được, dù sao mọi chuyện đều đã qua cả rồi, không phải sao? Chuyện của quá khứ, thì đừng nhắc lại làm gì, đúng không?” Đỗ Gia Ngạn giọng nói thành khẩn, trên mặt là kính sợ và nể phục.
Vân Thi Thi nghe anh ta nói xong thì có chút không tin: “Này là có ý gì đây? Nói như thế, tôi không hiểu gì cả!”
“Chuyện là vậy, cha tôi ở thành phố này cũng có chút danh tiếng, cũng nhận nhiều mối thầu làm ăn, gần đây có nhận thầu công trình của công ty nhà họ Mộ, nhưng mấy ngày trước, nhà họ Mộ ra quyết định huỷ hợp đồng làm ăn với cha tôi! Không những thế, còn có ý định lật đổ, thu mua công ty của cha tôi…”