"Những chuyện đó, có phải anh làm không?" Vân Thi Thi dò hỏi.
Mộ Nhã Triết không nói, nhưng cũng hiểu cô hỏi về cái gì, không nói, nhưng cũng không phủ nhận.
Bàn đu dây chậm rãi dừng lại.
Mộ Nhã Triết đứng sau lưng cô, yên tĩnh không phát ra tiếng động gì cả.
Vân Thi Thi lại nói: "Buông tha cho nhà họ Đỗ được không."
Anh nắm lấy cằm dưới của cô, một mắt trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng băng giá.
"Sao hả? Đau lòng rồi hả?"
"Không có! Em đau lòng anh ta?"
Vân Thi Thi mỉm cười bật cười: "Em chỉ thấy rằng, nếu chỉ là trừng phạt, thì vậy là đủ nặng rồi. Không cần ép người ta đến đường chết đâu mà?"
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Người phụ nữ ngốc nghếch này, em quá lương thiện! Vậy là tha thứ anh ta hả?"
"Em tha thứ anh ta, chứ không tha thứ Hoàng Lệ Lệ đâu...! Anh làm gì Hoàng Lệ Lệ, em cũng không hỏi, nhưng dù sao thì nhà họ Đỗ cũng vô tội mà." Vân Thi Thi nói từ đáy lòng.
Mộ Nhã Triết nhìn ánh mắt trong suốt hấp dẫn của cô, bỗng nhiên cúi đầu che lại cánh môi đỏ thắm của cô, kề sát miệng nhỏ của cô, anh trầm giọng nói: "Được! Anh đồng ý với em, buông tha anh ta!"
Vân Thi Thi mổ một cái lên cánh môi của anh, lại nghe anh nói: "Nhưng mà, người phụ nữ kia, anh sẽ không bỏ qua!"
Cô hếch môi lên, lại không nói gì cả.
Cô cũng không tha thứ cho người phụ nữ đó!
Dù sao Hoàng Lệ Lệ đúng là vô cùng đáng hận, cô còn chưa rộng lượng đến mức tha thứ một kẻ tổn thương người của cô không kiêng nể gì!
Hữu Hữu làm xong bữa tối, đêm nay cậu cố ý làm thịt kho tàu.
Song khi Vân Thi Thi mới vừa rồi ngồi vào trước bàn, nhìn thịt mỡ trên bàn, tái ngửi thấy mùi vị kia, bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô cố nén, mặt đã biến dạng vì khó chịu.
"Mẹ, con cố ý làm thịt kho tàu cho mẹ đó..., món mẹ thích ăn." Hữu Hữu dịu dàng cười, vô cùng săn sóc.
Vân Thi Thi gật gật đầu, cầm đũa, gắp một miếng, cố gắng đè cảm giác buồn nôn xuống, đặt thịt vào trong miệng, mới vừa cắn một ngụm, nước thịt tươi mới dào dạt ở trong miệng, cảm giác buồn nôn lại càng lúc càng mãnh liệt.
Vai cô không khỏi rung lên, không thể không phun thịt sang một bên.
Mày Hữu Hữu nhíu lại: "Mẹ, mẹ bị sao vậy?"
Mẹ vô cùng thích thịt kho tàu cậu làm mà, sao hôm nay là lạ?
Chẳng lẽ, cậu phát huy thất thường, món làm ra ăn không ngon?
Hữu Hữu không tin, gắp qua tự mình nếm một miếng, vừa mềm vừa thơm, ăn rất ngon mà?
Vậy sao mẹ phun thịt sang một bên vậy?
Bỗng nhiên Hữu Hữu thấy đau lòng.
Vân Thi Thi thấy vẻ mặt đau lòng của cậu, lập tức nói: "Hữu Hữu, con nấu ăn rất ngon."
"Vậy mẹ..."
"Hôm nay mẹ không có khẩu vị gì cả."
Hữu Hữu cũng nói: "Đúng ạ, gần đây khẩu vị của mẹ không tốt, mà không biết vì sao, con mới làm thịt kho tàu cho mẹ."
Vân Thi Thi sợ Hữu Hữu vì vậy mà đau lòng, gắp thịt trong chén lên, nhưng mà cúi đầu nhìn thịt kho tàu kia sáng bóng ngon miệng, mặc dù biết rõ rất ngon miệng, nhưng làm thế nào cũng không thể đặt vào miệng, chỉ vừa ngẫm lại, đã cảm thấy cả người khó chịu, che miệng chạy tới nhà vệ sinh, bổ nhào tới cạnh bồn cầu, nôn khan một trận.
Mộ Nhã Triết đi đến nhà vệ sinh, thấy cô dáng vẻ thê thảm của cô, ánh mắt biến đổi: "Sao vậy?"
"..." Vân Thi Thi không kịp trả lời anh, lại nôn khan một trận.
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết nghĩ đến việc gì đó, bệnh trạng này của cô, giống như đã mang thai!
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lo lắng chạy tới, thấy Vân Thi Thi nôn khan, Hữu Hữu căng thẳng hơn nữa, tay nhỏ bé níu chặt góc áo, lo lắng không thôi.