Tậm trạng của anh rất buồn bực, mà Giang Khởi Mộng thì không ngừng nói: "Trong gia đình Ân Nhã vẫn luôn là hòn ngọc quý, tính tình nó mặc dù hơi nhu nhược nhưng cũng không phải đứa xấu bụng! Thế nhưng cái người tên Vân Thi Thi kia, tuổi còn trẻ như vậy mà lại có dụng tâm độc ác, thẳng tay bẻ trật cổ tay của Ân Nhã?! Bây giờ là thời đại xã hội văn minh rồi, tại sao lại còn có một kẻ không phân biệt tốt xấu hành xử lỗ mãng như vậy? Đừng trách chị không nể mặt cậu nhưng chuyện này dù đúng dù sai thế nào, thì cô gái kia cũng phải cho nhà họ Tống một lời giải thích! Nhẹ thì cho cô ta phải tự mình tới cửa mà xin lỗi, cũng may đây chỉ là trật khớp cổ tay, chứ nếu làm gãy đầu khớp xương, chị nhất định kiện cô ta ngồi tù!"
Sau đó, điện thoại liền bị cúp.
Mộ Nhã Triết tức giận, ném điện thoại di động sang một bên, suy nghĩ, anh mới rời đi có một ngày, rốt cuộc tại sao lại xảy ra sự việc này!
Ân Nhã trật khớp tay rồi?
Bị Vân Thi Thi làm trật?
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Nhã Triết quả thật rất buồn bực.
Vì vậy, lúc về nhà, vừa đẩy cửa ra, anh đi thẳng một mạch vào phòng khách, bên trong tối sầm, không có ai.
Anh lập tức bước vào phòng trong, liền thấy Vân Thi Thi đang nằm ở trên giường, trong phòng không bật đèn, không khí lạnh lẽo.
Mà cô thì đang cuộn mình trên giường, cũng không biết là đã ngủ rồi hay là chỉ đang nằm, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại bàng quang như không có gì!
Anh muốn tiến lên hỏi rõ sao cô lại làm bị thương Tống Ân Nhã?
Vì vậy, anh lên tiếng.
"Vân Thi Thi!"
Vân Thi Thi đã tỉnh lại rồi, cô bước xuống từ trên giường, vừa thấy anh trở về, trên mặt liền nở nụ cười, nhưng khi cô thấy sắc mặt lạnh lùng ẩn hiện tức giận của anh, thì nụ cười trên mặt lại tắt dần.
"Em với Tống Ân Nhã đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nghe nói em làm cô ấy trật khớp tay?" Mộ Nhã Triết mở lời trước, vừa hỏi đã nói thẳng một câu như vậy.
Vì thế biểu tình trên mặt của Vân Thi Thi nguội lạnh hẳn.
Anh gọi đầy đủ tên của cô, giọng lạnh lùng, mà lại gọi Tống Ân Nhã thì giọng điệu lại thân thiết như vậy!
Đây... nghĩa là gì?
Đây có phải là?
Chẳng lẽ Tống Ân Nhã mách lại sự việc với anh, nên anh mới có cái bộ dạng hỏi tội hùng hùng hổ hổ như vậy?
Cô còn tưởng rằng, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ như cô, tin tưởng cô vô điều kiện, mặc kệ người khác nói với anh cái gì thì anh vẫn có thể bình tĩnh hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa về đã tỏ ra tức giận với cô như vậy, giống như cô đã gây ra tội ác tày trời vậy!
Là lỗi của cô sao?
Là Tống Ân Nhã mang người xông vào nhà của cô, đánh cô một trận, nhưng vì sao người bị hỏi tội lại là cô?
Lẽ nào anh không hỏi thử nhà họ Tống xem, Tống Ân Nhã đã làm những gì với cô?
Vân Thi Thi cười khẩy, im miệng không nói, quật cường im lặng.
Dáng vẻ lãnh đạm này giống như đang muốn so độ kiên nhẫn với anh.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy sắc mặt thờ ơ của cô, trong lòng càng thêm tức giận.
"Sao nào? Gây chuyện mà còn làm ra vẻ ngang nhiên như vậy? Anh hỏi em, tại sao em lại làm trật khớp tay của người ta? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh muốn bảo vệ cô ta sao!" Vân Thi Thi gượng cười, bùi ngùi nói.
Mặc dù cô cười, nhưng trong lòng lại trào dâng chua xót!
"Nghe nói cô ta bị thương, anh đau lòng hả? Cho nên mới vội trở về, khởi binh vấn tội phải không?
Cô hờ hững hỏi.
Bỗng nhiên có cảm giác ghen tỵ với Tống Ân Nhã.
Rõ ràng là cô ta gây sự trước, làm điều sai trái mà chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là đã có cả đám người tới dỗ dành.