Người phụ nữ không nên động, chẳng lẽ là Vân Thi Thi?
Nghĩ lại từ đầu tới cuối, trừ Vân Thi Thi, khoảng thời gian này hắn ta không có trêu chọc những người phụ nữ khác.
Lúc đó, Lý Đông Cường thẹn quá thành giận.
Trước kia, khi Vân Na nợ tiền lãi hắn ta năm mươi vạn, cô ta không có tiền liền điềm đạm đáng yêu xin tha. Lý Đông Cường cũng cảm thấy chơi vui, nói với cô ta là, tìm cho hắn một người phụ nữ thanh thuần tới trừ nợ, còn đồng ý cho cô ta một tấm thư mời diễn thử. Vân Na liền nói, cô ta có một người chị gái, rất xinh đẹp, là người thanh thuần khiến người ta hài lòng.
Thế là, Vân Na dùng chút thủ đoạn lừa Vân Thi Thi tới. Đúng là Vân Na không có nói liều, trừ chuyện Vân Thi Thi có con riêng lai lịch không rõ, quả thật xinh đẹp không dính khói bụi trần gian.
Ai có thể nghĩ tới, người phụ nữ này không đơn giản, sau lưng có kim chủ, lại còn là nhà họ Mộ quyền thế ngập trời ở thủ đô.
Nếu người nào chọc vào nhà họ Mộ, không thể nghi ngờ chính là đánh đồng với việc đắc tội hết tất cả nhà giàu trong thủ đô.
Lý Đông Cường tiền mất tật mang, sau này ở trên địa bàn phía đông, làm sao chơi đùa?
Càng nghĩ càng thấy tức giận, dưới cơn nóng nảy, Lý Đông Cường tuyên bố muốn luân phiên chơi Vân Na.
Nhưng mà vừa nghĩ tới người phụ nữ này còn nợ hắn ta tiền, nên mới nhịn xuống.
Không nghĩ tới tới cửa đòi nợ, Vân Na lại thật sự là người không có đồng nào, không một xu dính túi. Lý Đông Cường triệt để nổi giận.
"Mày là người phụ nữ đê tiện, ông mày ở địa bàn phía đông chơi đùa tốt lành cũng bị mày phá huỷ! May mà tao còn có chút quan hệ, giúp mày lấy được thư mời, mày lại không biết xấu hổ như vậy!"
Lý Đông Cường càng nghĩ càng giận, trước mắt có người nhưng không có tiền, được một mất mười, hắn ta mất đi lí trí, kéo cô ta vào phòng ngủ đánh một hồi sau đó tàn nhẫn quan hệ.
Vân Na vừa thẹn vừa giận, mặc dù cô ta đã không phải lần đầu tiên, nhưng mà không có màn dạo đầu, bị dọa sợ hãi.
Vừa la hét vừa khóc lóc. Lý Đông Cường móc ra con dao hồ điệp, đặt ở cổ họng cô ta, tàn nhẫn uy hiếp: "Vân Na, mày la đi, mày thử la tiếp xem? Lý Đông Cường tao mặc dù mất thế, nhưng xử lý mày vẫn rất dễ dàng!"
Đe dọa một hồi, thấy Vân Na không còn giãy dụa, chỉ có thể nén nước mắt ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Bị nhấn trên giường thô bạo làm hai lần, Lý Đông Cường dùng điện thoại di động ghi lại video toàn bộ quá trình, nhưng vẫn chưa nguôi cơn giận, lấy gọi điện thoại gọi một đám anh em tới, cùng nhau sung sướng muốn Vân Na.
Khẩu vị lập lại như thế nào, làm sao nguôi giận, Lý Đông Cường chơi ra sao. Đem hết tất cả chiêu thức vốn muốn dùng trên người Vân Thi Thi trút toàn bộ lên người Vân Na.
Vậy coi như xong sao?
Một người như Vân Na, trị giá năm mươi vạn? Cô ta và Vân Thi Thi, quả thực không thể so sánh.
Ở trong lòng Lý Đông Cường, Vân Thi Thi là hoa sen thánh khiết không nhiễm bùn lầy, còn Vân Na chỉ là một đóa hoa hồng dại mục nát, thấp hèn không thể tả.
Trước trước sau sau, cha tiếng, quần áo Vân Na đã bị lột sạch, lăn qua lăn lại đầu tóc rối bù không nói, còn bị bức bách bày ra vài tư thế khó coi, chụp được rất nhiều bức ảnh xấu hổ.
Đám anh em được chơi hả hê, lúc gần đi, Lý Đông Cường cầm điện thoại di động ghi lại những hình ảnh khó coi, lạnh lùng uy hiếp: "Năm mươi vạn, đến lúc đó phải mang trả liền lãi cho tao. Nếu không, chà chà, ông mày sẽ cùng mày chết chung!"
Vân Na bị dọa sợ tới mức mặt mũi tái xanh, liên tục xin tha.
Lý Đông Cường không thèm để ý, nghênh ngang rời đi, để lại tình cảnh khắp nơi vô cùng bừa bộn.
Cả tâm tư và sức lực của Vân Na đều quá mệt mỏi, cơ thể đau nhức, ngất đi.
Vân Nghiệp Trình về đến nhà, trông thấy trước mắt khắp nơi bừa bộn, vào phòng thì thấy Vân Na không mảnh vải che thân, nghĩ cũng không cần nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lúc tức giận, dùng nước lạnh giội tỉnh cô ta.
"Tại sao tôi lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như cô chứ!"