Cho dù ngoài cửa có tiếng nói rất nhỏ giống như tiếng thầm thì, nhưng anh đều dễ dàng nghe thấy.
Anh mở mắt, nhìn cửa lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Âm thanh hạ xuống, người ở ngoài cửa hình như do dự rất lâu, chần chừ một lúc mới đẩy cửa ra.
Vân Thi Thi bước vào, mới đi vào văn phòng, cô lại cảm nhận được bầu không khí nặng nề kỳ lạ.
Phòng làm việc này rộng đến kinh ngạc, khoảng hơn một trăm mét vuông, trang trí đơn giản lại xa hoa, nhưng mà đứng ở trong đó, lại có thể dễ dàng cảm nhận được áp lực bức bách vô hình, ngay cả hơi thở cũng nhịn không được kìm nén lại.
Vân Thi Thi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, lúc này anh đang ưu nhã dùng một tay chống dưới cằm, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người cô, ánh mắt của anh không mềm mại dịu dàng giống như buổi sáng, mà thâm thúy đến u ám vô cùng, thậm chí khiến cho người ta không dám nhìn chính diện.
Vẻ mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vân Thi Thi và Mộc Tịch đứng ở cửa, hơi thở mạnh mẽ thổi ngang qua, ánh mắt đó cực kỳ rét lạnh, Mộc Tịch bị ánh mắt đó uy hiếp, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Trên người anh phát ra hơi thở của đế vương, làm cô ta không khỏi sinh lòng khiếp sợ, không ngừng tránh về phía sau Vân Thi Thi.
“Mộ… Tổng giám đốc Mộ…” Mộc Tịch vừa mới mở miệng, đã thấy đôi mắt anh tối tăm như màn đêm, rất sâu, cực kỳ u ám, rét lạnh, không khỏi cả kinh cúi đầu càng thấp hơn, không dám nói tiếp nữa!
“Ra ngoài! Lúc làm việc tôi không thích bị người ta quấy rầy.” Mộ Nhã Triết gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mộc Tịch.
Ngữ điệu của anh cực kỳ nhạt nhẽo, lại lộ ra chút uy nghi người ta không dám nhìn thẳng vào, chỉ mấy chữ này, làm Mộc Tịch không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Vân Thi Thi nói với Mộc Tịch: “Cô ra ngoài đi!”
Mộc Tịch rời khỏi văn phòng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết dịu đi một chút.
“Sao em lại đến đây?” Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn Vân Thi Thi một cái, mà lúc này, cảm xúc của anh rõ ràng không tốt, sắc mặt âm trầm.
Anh không thích lúc làm việc bị quấy rầy.
Nhất là vừa rồi lại còn tranh chấp với chú hai, tâm tình anh đúng là rất xấu.
“Có phải em quấy rầy anh rồi không?” Vân Thi Thi thấy trên người người đàn ông không ngừng tản ra áp suất thấp, thăm dò nói, “Vậy em cũng ra ngoài nhé?”
Mộ Nhã Triết đột nhiên nhếch môi lên giống như không có độ cong. “Em đến làm gì thế?”
Không giống nhau, không giống nhau!
Người đàn ông trước mặt cô và Mộ Nhã Triết trong ấn tượng của cô giống như hai người!
Có đôi khi hơi thở của người đàn ông này cực kỳ khinh người.
Bây giờ Mộ Nhã Triết giống như đế vương cao cao tại thượng, chỉ một ánh mắt cũng làm cho người ta không tự chủ được sinh lòng sợ hãi.
Cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào lạnh lùng hà khắc như vậy, trên mặt không có bất luận biểu tình nào, khiến cho người ta cảm thấy quá mức lạnh lùng.
Mộ Nhã Triết thấy cô không hề di chuyển, “Lại đây.”
Vân Thi Thi vì ngữ khí yên lặng này mà kinh sợ, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, cũng không dám qua đó, giống như sợ anh nuốt sống cô!
Cô hơi chần chừ, kì kèo mè nheo đi đến cạnh anh, ghế dựa xoay qua, anh nắm lấy tay cô ôm cô vào lòng.
Cô kêu lên một tiếng, thắt lưng đã bị anh ôm chặt, cả người bị anh khóa ở trong lòng.
Không thể không nói, bắp thịt người đàn ông này cực kỳ rắn chắc, sức lực cũng mạnh kinh người, cô giãy giụa, lại không thể nhúc nhích được một chút!