Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 130



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 130: Có phải cậu yêu Lệ Boss rồi

Một giọng nói rõ ràng từ phía sau vang lên.

Tô Kim Thư ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thúy Vân mặc một bộ trang phục giản dị, buộc tóc đuôi ngựa cao, đi về phía mình.

*Thúy Vân, sao cậu cũng…”

Sau khi nhìn thấy Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư tròn mắt ngạc nhiên.

Lâm Thúy Vân đắc ý bước tới, đưa tay véo má cô: “Tớ sớm đã nói với cậu rồi, chúng ta là chị em tốt. Cậu đừng có mà quên, Lan Ly không phải chỉ có khoa Trung Y, còn có khoa Biểu diễn nữa mà. Cậu có thể vào học chuyên sâu, tớ thì không thể à?”

Nếu không có lời nhắc của Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư đã gần như quên mất: Mặc dù nhà của Lâm Thúy Vân rất giàu có, tính cách của cô ấy nói toạc ra thì cũng rất độc đoán.

Nhưng cô ấy có tam quan rất đúng đản, cô ấy là một tài năng hiếm có.

Khi còn học cấp 3, cô ấy từng đại diện cho trường tham gia các cuộc thi khiêu vũ quốc tế, còn đạt huy chương vàng.

Trong những năm gần đây, chính vì những thành tích xuất sắc của cô ấy trong môn khiêu vũ mà khoa biểu diễn của Lan Ly đã nhận sinh viên chuyển trường là cô ấy.

“Chúng ta đã bỏ lỡ bốn năm đại học rồi, bây giờ chúng ta phải bù lại.”

Lâm Thúy Vân móc vai Tô Kim Thư, cười nói: “Nhưng tại sao cậu lại cau mày?”

“Ôi…” Tô Kim Thư thở dài một hơi, “Vừa nãy hình như mình chọc tức Lệ Boss rồi”

“Cái gì?”

Vừa nghe đến tên nam thần của mình, mắt của Lâm Thúy Vân sáng lên ngay lập tức.

Cô ấy nhanh chóng nhìn xung quanh bên ngoài đường: “Chẳng lẽ nam thần của tớ đến đây à? Ở đâu thế”

“Ai ôi, cậu đáng ghét chết đi được đấy, người ta đang nói nghiêm túc với cậu đó.”

Lâm Thúy Vân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Kim Thư, biết cô không phải đang nói đùa: “Vậy cậu nói cho tớ xem nào, rốt cuộc là chuyện gì, tớ cũng có thể giúp cậu phân tích nó.”

Tô Kim Thư có chút khó coi nhìn Lâm Thúy Vân, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“…Cho nên sự tình là như thế này đó, tớ cũng không biết có phải gần đây mình có chút đắc ý quên hình hay không nữa. Phải biết là trước đây tớ ở trước mặt anh ấy rất có chừng mực, chưa từng cư xử không đúng mực. Cũng không biết gần đây mình bị làm sao nữa, không kiểm soát được cảm xúc…”

*Thôi xong, thôi xong!”

Lâm Thúy Vân kinh hoàng hét lên như thể cô ấy khám phá ra một thế giới mới.

Tô Kim Thư bị dáng vẻ kinh hoàng quá mức của cô ấy làm cho sửng sốt: “Làm sao vậy?”

“Tớ nói cậu ấy à, có phải cậu yêu Lệ Boss rồi đúng không?”

Khi giọng nói của Lâm Thúy Vân rơi xuống, ngay cả Tô Kim Thư cũng cảm thấy choáng váng.

“Làm sao có thể…”

“Cậu nói cái gì đấy, tại sao lại không thế?

Ít nhất là theo quan điểm của tớ, chính là có khả năng đó, và quan trọng nhất là…”

Tô Kim Thư tò mò: “Quan trọng nhất là gì Lâm Thúy Vân nở một nụ xấu: “Quan trọng nhất là tớ nghe lời miêu tả của cậu xong, nam thần của nhà tớ đơn giản là người có kinh nghiệm tốt. Từ nay về sau, cậu còn không hạnh phúc đến mức không khép chân lại được là không xong nha. Đổi lại là người khác ghen tj cũng ghen tị không được!”

“Lâm Thúy Vân, cậu là đồ lưu manh.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư đỏ bừng, cô gần như muốn đập cô ấy.

Lâm Thúy Vân hihi haha cười đùa, vừa chạy vừa trốn.

Cả hai nhanh chóng đánh nhau náo loạn thành một trái bóng.

Nhưng mà hai người họ không chú ý: Hai người họ vừa đi khỏi, từ phía sau bọn họ có một bóng người dài vụt ra.

Chiếc kính gọng vàng sáng lấp lánh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông là vô tận.

Vừa rồi anh ấy đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện giữa hai cô nhóc.

Con bé xấu xa đó nói cái gì?

Lệ Hữu Tuấn có kinh nghiệm tốt?

Còn có hạnh phúc không thể khép chân lại được?

Lại còn ghen tị?

Một tia âm u xẹt qua đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khóe miệng người đàn ông hiện lên một tia giễu cợt.

Trưởng khoa Lâm nhanh chóng xua tay, nói một cách rất hào hứng: ờ, hai chúng “Làm gì có? Cậu là sinh viên hàng đầu của Đại học Harvard. Nếu không phải cậu muốn về nước tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình, cậu đã làm giáo sư ở bên đó rồi. Cậu đồng ý đến trường chúng tôi làm giảng viên bán thời gian, quả thật là một vinh dự cho trường đại học của chúng tôi.”

Lục Mặc Thâm gật đầu: “Vậy trưởng khoa Lâm dẫn đường đi.”

Trưởng khoa Lâm gật đầu, nhiệt tình dẫn Lục Mặc Thâm đến tòa nhà văn phòng.

“Trưởng khoa Lâm, bình thường tôi tương đối bận, vì vậy một tuần tôi chỉ có thể dành hai đến ba buổi sáng để giảng bài. Ông xem có vấn đề gì không?”

“Đương nhiên là không vấn đề gì. Cậu nguyện ý nể mặt giúp hiệu trưởng Lý là tôi đã cảm ơn trời cảm ơn đất lắm rồi. Cậu nói cho tôi biết lịch học hàng tuần trước, tôi sẽ giúp anh điều chỉnh tiết học.”

“Vất vả rồi. Đúng rồi, trường đại học của các ông có phải có một sinh viên diễn xuất mới tên là Lâm Thúy Vân không?”

Trưởng khoa Lâm cau mày, suy nghĩ một lúc: “Tôi nhớ ra rồi, hình như là có một người như vậy. Là học sinh chuyển trường, hôm nay tới đây đăng ký, có chuyện gì sao?”

“Nhờ trưởng khoa Lâm giúp tôi lấy thông tin của cô ấy, điều chỉnh theo lịch học của cô ấy một chút.”

“Được, không có vấn đề gì.”

“Hắt xì”

Vì là học sinh chuyển trường nên Lâm.

Thúy Vân và Tô Kim Thư sau khi hoàn thành các thủ tục xong liền lập tức chuẩn bị lên lớp.

Ngoại trừ các khóa học chuyên môn riêng, tất cả các khóa học văn hóa đều có thể tham gia cùng nhau.

Vì vậy, bây giờ Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư đang ngồi trong cùng một giảng đường.

“Hắt xì!”

Lâm Thúy Vân lại hắt hơi, cô ấy có chút uể oải xoa mũi: “Cái quẫn què gì thế? Chẳng lẽ có ai đó đang nhớ mình à?”

Tô Kim Thư không thể nhịn được cười: “Sao cậu không nói, có phải có ai đó đang nói xấu sau lưng mình không”

Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng quở trách, thờ  ơ nói: “Được rồi nha, một người xinh đẹp khiến người gặp người thích hoa thấy hoa nở như mình, sao có thể có người nói xấu mình được chứ?”

Trong khi Lâm Thúy Vân vẫn còn đang chém gió, trưởng khoa đã bước vào: “..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.