Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 137



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 137: Anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!

Nhưng Tô Kim Thư lại không biết rằng.

Giọng nói trầm thấp này của mình đã thu hút một ánh mắt hồ nghỉ.

Na Na ở một bên nhìn thấy Tô Kim Thư đang không ngừng giấy dụa trên người của Lệ mui u Tuấn, đôi mắt giận dữ đến nỗi như tóe ra lửa.

Cô ta ở bên cạnh Lê Duyệt Tư nhiều năm như vậy đương nhiên biết được giữa cô ấy và Lệ Hữu Tuấn có vướng mắc như thế nào.

Không sai! Lê Duyệt Tư đúng là đã đính hôn với Lục Mặc Thâm.

Nhưng điều này vốn không ngăn cản được Lệ Hữu Tuấn tiếp tục đối xử tốt với cô ấy.

Nhưng Tô Kim Thư kia không khỏi có chút quá ghê tởm!

Đây mới là lần gặp mặt đầu tiên vậy mã đã trực tiếp ngồi lên đùi người khác rồi!

 

Thấy giọng nói của Lê Duyệt Tư càng ngày càng gần, cơ thể Tô Kim Thư nhất thời cứng đờ.

Cơn tức giận vừa rồi lập tức biến mất không còn bóng dáng: “Lệ Hữu Tuấn, anh buông tôi rai”

Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt cô gọi anh một cách vô cùng tức giận mà không có chút điềm đạm đáng yêu nào.

Cô nhóc này sợ người khác biết quan hệ giữa hai người bọn họ đến vậy sao?

Tô Kim Thư cắn chặt môi, đôi mắt to vô tội nhìn Lệ Hữu Tuấn, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Lúc cô đang nghĩ rằng lần này nhất định sẽ bị bắt quả tang nhưng Lệ Hữu Tuấn lại bất ngờ lùi về phía sau một chút.

Tô Kim Thư gần như theo phản xạ đứng lên rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt Lệ Hữu Tuấn càng thêm đậm.

“Hữu Tuấn?” Lê Duyệt Tư cố chấp hỏi tới.

Lệ Hữu Tuấn lại chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt xa cách “Cô đây là đang chất vấn tôi sao?”

Nụ cười trên mặt Lê Duyệt Tư có phần không tự chủ được: “Anh rõ ràng là biết em không có ý đó mài Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn lên không thèm đếm xỉa đến, anh đứng dậy: “Đi vệ Sinh”.

Nhìn bóng lưng người đàn ông bình tĩnh rời đi, sắc mặt Lê Duyệt Tư có phải rất khó coi không?

Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Huy rồi cau mày: “Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?”

Vẻ mặt Thẩm Tư Huy vô tội: “Chính là quan hệ mà cô nhìn thấy đó”

Lê Duyệt Tư tức giận trừng mắt liếc anh tạ: “Tôi chỉ quan tâm đến anh ấy thôi”

“Quan tâm anh hai?” Thẩm Tư Huy lười biếng chống cằm liếc mắt nhìn cô ta: “Cô quan tâm anh hai như vậy mà không sợ vị kia nhà cô ghen sao? Tôi nhớ là tính cách của anh ta cũng không được tốt cho lắm”

Ánh mắt Lê Duyệt Tư lóe lên một tia u ám, cô ta nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc: “Không cần anh quản”

“Chuyện của hai người tôi quản không nổi mà cũng chẳng muốn quản. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô một câu, có phải là gần đây cô đã phái người đi điều tra người phụ nữ bên cạnh anh hai?”

Khóe miệng Lê Duyệt Tư nhếch lên một nụ cười lạnh: “Có vẻ người mà tôi tìm hành động không được sạch sẽ cho lắm, anh đều biết rồi sao?”

“Đến cả tôi cũng có thể biết được việc này thì cô nghĩ cô có thể giấu được anh ấy bao lâu?”

“Anh ấy bỗng nhiên ở lại thành phố Ninh Lâm trong bốn tháng, thậm chí còn chuyển toàn bộ những công việc quan trọng sang đây. Ngoài việc có phụ nữ ra thì thực sự tôi không thể nghĩ ra được lí do nào khác. Tuy nhiên anh ấy sẽ không yêu người phụ nữ đó vì vậy không nên lãng phí thời gian ở bên cạnh cô ta. Có những việc các người không dám làm vậy thì chỉ có thể để tôi làm thôi.”

“Có lãng phí thời gian hay không trong lòng anh ấy tự có tính toán. Chuyện này không đến lượt cô nhúng tay vào, cô nên biết tính cách của anh ấy, cẩn thận đến lúc đó anh ấy sẽ trở mặt với cô”

“Trở mặt? Tôi với các người không giống nhau”

Lê Duyệt Tư nhàn nhạt cười, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ đầy đắc thẳng Hôm nay Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy cô ta gặp rắc rối liền nhanh chóng tới đây, xem như cô ta đã thắng một nửa rồi.

Thẩm Tư Huy nhìn cô ta một cách bất lực: “Được thôi, vậy chúng ta cùng chờ xem”

xa Tô Kim Thư đang đứng trước bồn rửa mặt, xem vết bẩn trên ngực mình là khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn mà không ngừng chà xát như thể đang trút giận.

Đồ khốn!

“Lệ Hữu Tuấn, anh là đồ khốn nạn”

Dùng sức đem khăn giấy ném vào bồn rửa tay, Tô Kim Thư cúi đầu không ngừng tát nước lạnh lên mặt.

Cố gắng dùng biện pháp này để làm cho bản thân bình tĩnh lại một chút.

Đột nhiên cô cảm thấy có một hơi thở mạnh mẽ ở sau lưng.

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông bỗng nhiên hiện lên trước mặt, đẹp trai chói mắt nhưng không khí xung quanh bị đè xuống rất thấp.

Cả người Tô Kim Thư cứng lại, thậm chí cô còn nghĩ rằng bản thân có phải là đang bị ảo giác không: “Anh…”

Toàn thân người đàn ông tràn ngập hơi thở nguy hiểm: “Là tôi”

Kim Thư bị dọa một phen, hoảng sợ ùi về phía sau.

Nhưng lại không cẩn thận đụng trúng bồn rửa mặt, khuôn mặt nhỏ đau đớn nhăn lại: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chằm chằm: “Cô đoán xem”

Rõ ràng giọng của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng Tô Kim Thư lại không tự chủ được mà khẽ run rẩy.

“Tôi không muốn đoán, anh ra ngoài trước đi”

Đây rõ ràng là nhà vệ sinh nữ, sao tên này lại có thể vào đây một cách công khai như vậy?

Nhưng cái tên Lệ Hữu Tuấn này dường như hoàn toàn không nghe thấy cô nói mà cứ từng bước từng bước chậm chạp tiến đến gần: “Cho cô một phút đồng hồ để làm tôi nguôi giận”

“Cái gì?”

Thậm chí Tô Kim Thư còn nghĩ rằng mình đang nghe lầm Lệ Hữu Tuấn không vui giật lấy cổ áo cô, mấy chiếc cúc áo ở trước ngực bị bung ra, ánh mắt lạnh băng và không đàng hoàng: “Nếu không thì dựa theo tính khí của tôi, tôi cũng không biết được tôi sẽ làm ra việc gì nữa, hửm?”

Động tác của anh ta xâm lược ngỗ ngược.

Lửa giận đè nén bên trong đôi mắt ấy làm cho trái tim Tô Kim Thư run lên.

Dường như trong tiềm thức cô muốn bỏ chạy.

Nhưng giây tiếp theo người đã bị anh giam cầm lại.

Bả vai truyền đến một cơn đau nhói.

Tên này thực sự đã cắn cô!

Trong đáy mắt Lệ Hữu Tuấn hiện lên nụ cười lạnh, anh quả thực muốn cản chết cô.

Rốt cuộc là ai đã cho cô gan hùm mật gấu để cô dám gặp người đàn ông kia hết lần này đến lần khác.

“Buông ral”

Cơn đau nhức ở bả vai truyền đến cùng với sự ủy khuất vừa rồi khiến cho vành mắt cô không nhịn được mà đỏ hoe.

Người đàn ông trước mặt thật quá đáng sợ!

Anh ta bây giờ giống như một ác quỷ muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ.

Nhưng tên này rõ ràng đã có người phụ nữ mà anh ta thích.

Hơn nữa người phụ nữ kia còn ở ngoài kia, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Bọn họ đúng là có giấy đăng ký kết hôn nhưng rốt cuộc vì sao lại kết hôn thì trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Anh ta không đủ tư cách để đối xử với cô như vậy!

“Đau”

Tô Kim Thư kêu lên một tiếng, chợt đẩy người đàn ông trước mặt ra, tiếp theo vung tay phải ra “Bốp!”

Một âm thanh dứt khoát.

Một cái tát trời giáng lên mặt Lệ Hữu Tuấn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.