Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 162



Chương 162: Ăn mềm không ăn cứng

Lệ Hữu Tuấn này ăn mềm không ăn cứng.

©ó chuyện gì cần nhờ vào anh, thay vì nói những lời ngoan độc thì làm nũng có lẽ sẽ hữu dụng hơn rất nhiều Tô Kim Thư lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng ít đi gây phiền phức lại.”

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn bộ dáng tủi thân của cô, đôi môi mỏng nhếch lên.

Dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng vẫn không nói ra.

20 phút sau.

Tân Tấn Tài vừa giúp Tô Kim Thư xử lý vết thương, vừa lải nhải oán giận: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải hai người đều cảm thấy công việc kinh doanh của bệnh viện trung tâm này không đủ tốt hay không mà cứ cách vài ngày thì hai người lại đến đây một chuyến vậy?”

Tô Kim Thư có vẻ không biết phải nói gì.

Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng: “Gọi cậu tới đây là để cho cậu làm việc, nói nhảm nhiều như vậy làm gì”

Rửa sạch chống viêm, bôi thuốc, băng bó.

Sau khi xử lý xong tất cả những chuyện này, Tô Kim Thư định đi thăm anh trai của mình.

Chẳng qua là lúc cô đang chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên cả người đều bị Lệ Hữu Tuấn ngăn lại: “Bạn nãy vừa bị đụng vào đầu, đi kiểm tra trước đi”

“Ôi chao, chỉ bị đụng có một chút cũng không phải là quá nặng, tôi không sao.”

Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng đứng chặn ở cửa, cả người không nhúc nhích một tí nào.

“Đưa cô ấy đi chụp CT não bộ đi.”

Tân Tấn Tài cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, chị dâu nhỏ, em thấy trán của chị cũng bị đụng cho chảy máu, để cho an toàn thì chúng ta vẫn nên đi chụp một cái đi, cứ yên tâm, sẽ không tốn nhiều thời gian đâu: Tô Kim Thư biết nếu như hôm nay mình không đi làm kiểm tra, Lệ Hữu Tuấn nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

Nhưng.

Con ngươi nhanh chóng xoay chuyển, biểu tình khó xử trên mặt của cô trong nháy mắt liền biết mất, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Vậy anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi chụp rồi sẽ trở lại ngay”

Nhìn bóng lưng Tân Tấn Tài và Tô Kim Thư đã xoay người rời đi, ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn chợt lóe lên. Nếu như vừa rồi anh không nhìn lầm thì trên mặt của cô nhóc kia hình như lộ ra một chút biểu tình kỳ quái Ngoài cửa phòng khám chụp CT có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng.

“Chị dâu nhỏ, em cầm hồ sơ bệnh án của chị vào trong thương lượng, sắp xếp để cho chị chen vào hàng một chút, chị ở đây chờ em một lát, sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi”

“Được rồi. Cậu từ từ, không cần quá vội vàng”

Sau khi nhìn Tân Tấn Tài xoay người đi vào, nụ cười trên mặt của Tô Kim Thư dần dần biến mất.

Ánh mắt của cô rơi vào mấy chữ chụp CT ở cửa phòng kiểm tra, biểu tình trong nháy mắt trở nên có chút hoảng hốt: “Xin lỗi cô Tô, vô cùng tiếc nuối phải báo cho cô biết, mẹ cô đã chết não đồng thời bị suy hô đã không còn cơ hội để cấp cứu được nữa.”

“Làm sao có thể “Còn có một chuyện nữa, chỉ sợ là cô phải chuẩn bị tâm lý tốt, Tô Duy Nam anh trai của cô đã bị gãy xương sọ, não bị tổn thương nghiêm trọng, có khả năng vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được…”

Trước mắt nhoáng lên một cái, Tô Kim Thư dùng sức chớp chớp mắt, sắc mặt trong nháy mắt trằng bệch.

Hoảng sợ lui về phía sau vài bước, cô xoay người bỏ chạy.

Chờ Tân Tấn Tài từ trong văn phòng đi ra thì phát hiện Tô Kim Thư đã không thấy đâu nữa: “Chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ?”

Ở bên kia, chờ đến khi Tô Kim Thư xông vào trong thang máy rồi thì cô mới cảm thấy cảm xúc của mình hơi bình phục một chút.

Đầu ngón tay cô run rẩy nhấn nút lên tầng 8.

Nghĩ đến việc cô sẽ lập tức có thể nhìn thấy anh trai của mình, nỗi sợ hãi trong lòng mới dần biến mất từng chút một.

Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn vào.

AI”

Tô Kim Thư bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau hai bước.

Ngay sau đó cửa thang máy bị một bàn tay đẩy mở ra.

Mãi đến lúc này, Tô Kim Thư mới nhìn thấy người đứng trước cửa thang máy không phải là ai khác mà chính là Lệ Hữu Tuấn sắc mặt âm trầm, vô cùng không vui “Cậu Lệ.”

Tại sao anh ấy lại ở đây?

Tô Kim Thư trực tiếp trợn tròn mắt.

“Tân Tấn Tài gọi điện thoại cho tôi, nói rằng không nhìn thấy cô đâu cả”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn lạnh như: băng.

Tô Kim Thư bị động tác vừa rồi của anh làm cho giật mình, bây giờ vẫn có hơi chưa lấy lại được tinh thần: “Tôi, tôi chỉ nghĩ…”

“Tại sao lại kháng cự việc chụp CT não như vậy?”

Lệ Hữu Tuấn trực tiếp cắt đứt lời nói của cô.

Tô Kim Thư cúi đầu xuống, Cô đột nhiên bình tĩnh lại, không muốn nhớ lại một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc vài năm trước.

“Trả lời tôi”

Trong giọng điệu của người đàn ông đã bắt đầu chứa đựng vài phần tức giận.

Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn sắc mặt không vui của anh.

Anh ấy có tức giận hay không?

Không biết vì sao khi nghĩ đến việc anh muốn tức giận, Tô Kim Thư lại đột nhiên hoảng hốt, cúi đầu nhào vào lòng anh.

Quen biết anh lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.

Đối mặt với cái ôm đột ngột của cô, Lệ Hữu Tuấn rõ ràng có chút không thích ứng được, anh không vui nhíu mày: Ý định muốn trách mắng cô gái nhỏ đang sôi trào trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng anh còn chưa kịp tức giận thì cô đã bắt đầu làm nũng trước rồi.

“Tôi sợ”

Tô Kim Thư nép ở trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

Cô không có ý định che giấu nỗi sợ hãi và bất an của mình trước mặt Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn có hơi sửng sốt, tuy nhiên cánh tay lạnh lùng cứng rắn của anh vẫn nhẹ nhàng đặt ở thắt lưng của cô.

Lực đạo trên tay của Tô Kim Thư càng mạnh hơn, cô mở miệng thấp giọng nói: “Mấy năm trước, cũng là ở bên ngoài phòng chụp CT não, bác sĩ đã thông báo tử vong cho mẹ của tôi và tình trạng bệnh của anh trai, tôi không muốn đi vào đó, tôi rất sợ”

Lệ Hữu Tuấn sửng sốt, trong mắt có một tia thương tiếc chợt lóe lên.

Dù thế nào anh cũng không ngờ đến, phòng chụp CT đã để lại bóng ma tâm lý cho cô nhiều đến thế, cho nên đó cũng là lý do mà cô đã kháng cự mãnh liệt.

“Có tôi ở đây, em không cần sợ.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự bá đạo khiến người ta không thể phớt lờ.

Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy sống mũi chua xót, có một cảm giác xúc động muốn khó: Bởi vì những lời này, anh trai cũng đã từng nói với cô.

Dường như nghe được tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ, Lệ Hữu Tuấn không khỏi nhíu mày: Đây là cô đang kháng cự phải không?

Cuối cùng, anh thở dài bất lực: “Được rồi, nếu em không muốn đi thì không cần đi nữa”

Ánh mắt của Tô Kim Thư sáng lên: “Anh nói thật sao?”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn trầm lắng: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được lấy lí do như vậy nữa.”

Tô Kim Thư liều mạng gật đầu: “Tôi bảo đảm với anh”

Nói xong những lời này, Lệ Hữu Tuấn liền bước nhanh vào thang máy.

Lúc quay đầu lại thì phát hiện Tô Kim Thư vẫn còn đứng ở cửa thang máy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Còn sửng sốt ở đó làm gì nữa? Không phải em muốn đi gặp anh trai hay sao?”

“Được.”

Tô Kim Thư vội vàng đi vào.

“Đính Đong.”

Tô Kim Thư đi ra khỏi thang máy trước tiên, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của anh trai.

Đột nhiên, cô vô tình nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc đang đứng trước cửa sổ bằng kính.

Người phụ nữ đó…

Tô Kim Thư theo bản năng dụi dụi mắt, sau đó tập trung nhìn lại một lần nữa thì phát hiện trước cửa sổ kính trống rỗng.

Chẳng lẽ là mình hoa mắt hay sao?

“Có chuyện gì vậy?”

Tô Kim Thư lắc đầu: “Vừa rồi tôi bị hoa mắt, tưởng rằng mình đã nhìn thấy một người quen.”

Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, trên hành lang trống rỗng, không có bóng người.

Tô Kim Thư giống như châm chọc nhếch khóe miệng Mình nhất định là bị hoa mắt, người phụ nữ kia làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này được cơ chứ?

Năm đó khi anh trai xảy ra chuyện, cô ta nhất định là đã âm thầm mừng rỡ và tự cảm thấy may mắn vì cô ta đã sớm rời đi, cho nên mới không bị liên lụy.

Cách tấm cửa kính, Tô Kim Thư dùng đầu ngón tay cẩn thận phác họa khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh trai.

Rõ ràng vài năm trước, người đàn ông này vẫn còn là một ông trùm làm mưa làm gió trong giới kinh doanh khiến người người nể phục…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.