Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 164



Chương 164: Cô bị Lệ Hữu Tuấn trêu chọc

Mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên, không để tâm đến lời nói hơi hỗn của con mình “Mẹ con đã có Mỹ Chỉ dỗ, con thì không có ai dỗ”

Cặp mày của Tô Duy Hưng nhíu lại, xoắn tít vào nhau: “Con không cần ai dỗ hết.”

Dứt lời, cậu bé đứng dậy chạy về phòng.

Thế nhưng chưa chạy được bao xa cậu bé đã bị Lê Hữu Tuấn túm được: “Làm gì vậy, thả rai”

Tô Duy Hưng dồn hết sức bình sinh giấy giụa.

Nếu là người khác thì chắc sẽ chịu thua mà buông cậu bé ra. Nhưng người đang tún cậu bé là Lê Hữu Tuấn, cậu bé khó mà thoát khỏi “Sao không gọi cha là cha?”

Đột nhiên Lệ Hữu Tuấn hỏi vậy làm cho.

Tô Duy Hưng hơi giật mình.

Cậu bé ngừng giấy giụa, im lặng không lên tiếng.

Cậu bé không ngờ một người đàn ông như Lệ Hữu Tuấn lại tinh tế như thế, từng chỉ tiết nhỏ đều nhớ rõ.

Đúng vậy!

Từ khi Tô Duy Hưng nhận được giấy xét nghiệm ADN từ Nhan Thế Khải, cậu bé đã Suy SỤP.

Và cũng từ đó, cậu bé không còn gọi Lệ Hữu Tuấn là cha nữa “Sao không nói gì?”

Lệ Hữu Tuấn cúi xuống nhìn cậu bé.

“Không phải cha của con, sao lại muốn con gọi là cha?”

Tô Duy Hưng nói thầm trong họng.

Nếu để ý kỹ thì có thể nghe được sự tủi thân trong giọng nói của cậu.

Không hiểu sao, thấy thái độ này của Tô Duy Hưng, Lệ Hữu Tuấn lại thấy vui mừng Anh ôm cậu bé vào lòng.

“Đáng ghét! Buông ra.”

“Ngay bây giờ, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc như hai người đàn ông”

Nghiêm túc như hai người đàn ông?

Tô Duy Hưng khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

“Có phải Nhan Thế Khải luôn muốn theo đuổi mẹ con đúng không?”

Nghe Lệ Hữu Tuấn nói vậy, Tô Duy Hưng cũng thẳng thắn gật “Tất cả mọi người ở bệnh viện trung tâm đều biết điều đó ạ”

“Cho nên con tin lời anh ta?”

Lệ Hữu Tuấn nghe cậu bé nói thế thì không vui nhíu mày: “Nếu vậy thì từ nay trở đi, con phải thay đổi suy nghĩ rồi: “Là sao ạ?”

“Con xem cái này đi.”

Vừa nói, Lệ Hữu Tuấn vừa lấy ra một túi.

Anh mở túi, lấy tài liệu bên trong ra rồi đưa cho cậu bé xem.

Tô Duy Hưng xoa xoa môi, không quan tâm lầm liếc qua một cái.

Sau khi thấy đây là giấy giám định ADN thì cậu bé càng chống đối, theo bản năng tránh né không xem. Nhưng vẫn nhìn lướt qua dòng ghi tên Tô Duy Hưng và Lệ Hữu Tuấn.

Không hiểu vì sao khi thấy hai cái tên này được viết bên cạnh nhau, Tô Duy Hưng lại kháng cự.

Cậu bé đẩy tay anh ra không chịu xem.

“Con không xem nữa, con đã xem rồi.”

Không hiểu sao, cứ nghĩ đến hôm nhận được giấy xét nghiệm ghi cậu bé và Lê Hữu Tuấn không phải cha con, cậu bé lại đau lòng, viền mắt cậu bé ửng đỏ, tủi thân muốn khóc.

“Sao con không thử nhìn xem, biết đâu kết quả lại khác.”

Tô Duy Hưng đang định lên tiếng cãi lại thế nhưng khi nhìn thấy sự hào hứng trong mắt Lê Hữu Tuấn, cậu bé lại thấy khó hiểu.

Đôi lông mày cậu bé như xoắn vào nhau, vẫn còn đấu tranh do dự không biết có nên xem giấy giám định lần nữa không.

Khi nhìn vào dòng chữ xác nhận quan hệ cha con, cơ thể cậu bé căng cứng.

“Đây là…”

“Bây giờ con còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu được là để có được người phụ nữ mình yêu thì một người đàn ông có thể không từ bất ứ một thủ đoạn nào.”

Tức là, chú Nhan Thế Khải đưa kết quả giám định giả cho con xem?”

Tô Duy Hưng cảm giác không thể tin nổi chuyện này Bởi vì người đầu tiên ra sân bay đón họ khi họ về nước là Nhan Thế Khải.

Sau đó, khi biết Tô Kim Thư đã có thêm hai đứa con riêng thì không những không ghét bỏ mà còn đối xử tốt với họ hơn Tô Duy Hưng chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Tức là, cha chính là cha con thật?”

Lệ Hữu Tuấn vẻ mặt dịu dàng nói: ‘Đúng Anh tưởng là sau khi biết được sự thật, Tô Duy Hưng sẽ xúc động mà nhào lòng anh ôm lấy anh thật chặt.

Thế mà cậu bé lại đẩy anh ra chạy thật nhanh lên tầng.

“Duy Hưng!”

“Con ghét cha, con không cần cha nữa!

Không cần không cần không cần…”

Tô Duy Hưng chưa nói hết câu thì được một vòng tay mạnh mẽ ấm áp ôm lấy.

Cậu bé nghẹn ngào khóc.

Cảm nhận được sự ấm áp, tiếng khóc bị kìm nén ban đầu bộc phát thành tiếng khóc †o như xé ruột xé gan.

Lệ Hữu Tuấn im lặng không nói gì, nhìn đứa trẻ đang khóc trong lòng mình Không biết đã qua bao lâu, đến khi Tô Duy Hưng nín khóc, anh khẽ nói một câu: “Xin lỗi”

Tô Duy Hưng đã nín khóc hít hít mũi, khi nghe thấy hai chữ này thì nước mắt lại rơi xuống.

Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu bé thì cảm thấy đau lòng.

Mọi người đều biết Tô Duy Hưng là một đứa trẻ cực kỳ thông minh và hiểu chuyện.

Thế nhưng bọn họ quên rẵng, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ, tâm hồn rất nhạy cảm và yếu đuối.

Cho dù thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới bốn năm tuổi mà thôi.

Tuy bình thường cậu bé vẫn tạo cho mình một vỏ bọc kiên cường, thế nhưng cậu bé cũng cần nhận được tình yêu thương và sự che chở của cha mẹ.

Lệ Hữu Tuấn thầm lập lời thề trong lòng, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc và bảo vệ ba mẹ con bằng cả sinh mạng, “Hai người sao vậy?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của Tô Kim Thư.

Lúc nãy ở tầng dưới cô nghe thấy tiếng khóc của Tô Duy Hưng nên lên đây xem có chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.